Thậm chí ngay từ đầu đoạn video giám sát mà cậu kiểm tra cũng đã bị mất.
Làm sao có thể như vậy?
Nhưng những vết đỏ trên chân lại chứng minh rằng tối qua đã có người đến đây, hơn nữa... còn chạm vào bắp chân của cậu.
Người đó không chỉ phát hiện ra chiếc camera siêu nhỏ mà cậu lắp đặt, mà còn âm thầm xóa sạch toàn bộ video.
Đây thực sự không phải là thế giới linh dị sao?
Sở Nùng ôm chặt chân, sợ hãi tột độ, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng. Phải một lúc lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh.
Không sao cả, dường như người này không có ý định làm hại cậu.
“...” Sở Nùng nghĩ vậy, nhưng vẫn không khỏi sợ hãi. Cậu nhắm mắt lại, mang dép lê rồi bước xuống giường đi ra ban công.
Cây lan trên ban công đã hoàn toàn phục hồi, cành lá xanh tươi, xen lẫn một số lá màu đỏ sậm, tràn đầy sức sống. Nụ hoa chúm chím e lệ, mềm mại mà yếu ớt. Còn bông hoa hồng nhỏ bên cạnh đã rụng cánh, nhưng cành lá vẫn xanh tươi, thậm chí thân hoa còn mọc cao hơn một chút, trực tiếp bén rễ vào trong chậu.
“Các cậu có biết ai đã vào phòng tôi tối qua không?” Sở Nùng vuốt ve lá cây, lẩm bẩm tự nói, lòng rối như tơ vò.
Lá cây bị gió thổi nhẹ, khẽ quấn lấy ngón tay thon gầy.
Tâm trạng của Sở Nùng tụt dốc, sau khi xuống tầng, cậu rầu rĩ không thôi, ngay cả ăn sáng cũng chẳng còn tinh thần.
Hôm nay dì làm món bánh bao chiên và trứng ốp la, bữa sáng khá phong phú. Sở Nùng cầm đũa gắp rất chậm, từng miếng từng miếng nhai nuốt mà không hề có chút phản ứng, vẻ mặt thất thần lộ rõ mồn một.
Tờ báo trong tay Cố Giác hạ xuống một góc, ánh mắt của người đàn ông lướt qua dòng chữ từ trái sang phải, vẻ đẹp u buồn như một bức tranh sơn dầu không thể che giấu.
Cố Giác đột nhiên mở miệng: “Không hợp khẩu vị à?”
Sở Nùng lại ngẩn ra, hoàn toàn không nhận ra Cố Giác đang nói chuyện với mình. Khi cậu kịp phản ứng thì nghĩ rằng Cố Giác đã không còn hứng thú mà rời mắt đi. Nhưng cậu ngẩng lên lại phát hiện Cố Giác vẫn đang nhìn mình, rõ ràng là chờ câu trả lời.
“Không, không có, chỉ là tâm trạng không tốt.” Sở Nùng không biết có nên nói chuyện dường như có người vào phòng mình hay không. Nói ra lại sợ bị coi là thần kinh, hơn nữa bản thân cậu cũng chỉ là nhân vật phụ, có nói cũng như không. Cậu lắc đầu, gượng gạo đổi chủ đề: “Đúng rồi, thưa ngài, cây lan ở hành lang của ngài đã sống lại, em sẽ chuyển nó ra hành lang của ngài.”
“Không cần thiết.” Cố Giác hỏi và trả lời một cách rất đột ngột, lạnh lùng, không chút cảm xúc, suy nghĩ nhảy vọt đến mức không cần biết người khác có hiểu được hay không, đáp chẳng đúng hỏi chẳng trúng.
“Ồ.” Sở Nùng gật đầu, đã quen với cách nói chuyện lạnh lùng của Cố Giác. Giờ đây khi tình cảm giữa nam chính và nhân vật chính thụ đang dần thăng hoa, cậu chắc chắn sẽ càng bị ghét hơn.
Hôm nay, Sở Nùng đứng ở cửa tiễn Cố Giác rời đi. Nhìn Cố Giác đóng cửa xong, cậu định quay lại bàn ăn thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Cậu tưởng rằng Cố Giác quên mang đồ nên chạy ra mở cửa.
Nhưng khi cửa mở ra, người đứng trước mặt không phải là Cố Giác, mà là Cố Minh đang đeo ba lô, mặc áo khoác dày, dáng người cao lớn và trẻ trung.
“Anh dâu, em đến ăn ké bữa cơm.” Cố Minh cúi đầu nhìn Sở Nùng đang mặc đồ ở nhà, trông thấy người vốn được trang điểm lộng lẫy nay vì ở nhà mà thêm phần thoải mái, non nớt. Khuôn mặt vẫn đẹp như trước, khiến lòng người rung động. Anh hơi lúng túng, không biết làm gì, vừa muốn nhìn cậu nhưng lại không dám, tai đỏ bừng lên.
Anh bổ sung thêm một câu: “Em... em đang sửa căn hộ, không có chỗ nào để ở. Xin hỏi anh và anh họ có thể cho em ở nhờ vài ngày không?”
...
Sau khi vào công ty, một đám người lập tức đi theo Cố Giác, nhanh chóng báo cáo công việc. Lên đến thang máy, trong đám đông vây quanh, anh rõ ràng cảm nhận được vài ánh mắt khác thường.
Có thêm nhiều ánh nhìn dò xét và phấn khích.
Trưởng phòng kinh doanh đứng bên cạnh báo cáo số liệu, anh đợi người này nói xong câu cuối cùng rồi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“?” Trưởng phòng kinh doanh ngơ ngác.
“Có tin tức gì về tôi xảy ra à?” Cố Giác nhận ra người khác không theo kịp suy nghĩ của mình, liền bổ sung.
“...” Mấy người quản lý nhìn nhau, vẻ mặt khó xử.
Trong ba giờ sau đó, phòng PR của tập đoàn Cố – vốn dĩ rất nhàn hạ ngoài nhiệm vụ quảng bá – bỗng bận rộn điên cuồng. Các từ khóa hot search được gỡ xuống rất nhanh, mọi tin đồn ảnh chụp đều bị dọn sạch không còn gì.
Ngay sau đó, trên mạng lại xuất hiện thêm vài từ khóa mới.