Gula Na Tiểu Ma Tiên: [Gì cơ? Không thể nào, chuyện này chấn động quá!"]
Cải Trắng Đợi Người Tới: [Vào văn phòng tổng tài thì có gì mà ngạc nhiên? Người không biết còn tưởng họ đã đi khách sạn với nhau rồi ấy chứ.]
Thiết Quan Âm Không Có Sắt: [Ôi, bạn không hiểu rồi. Những tay công tử đào hoa đưa người vào khách sạn là chuyện thường như cơm bữa, chẳng ai thấy có gì lạ. Nhưng tổng tài Cố Giác thì khác. Anh ta rất cấm kỵ người khác bước vào tầng văn phòng của mình, thậm chí còn nổi tiếng là khó gần. Vậy mà lần này lại ngoại lệ, chẳng phải rất đặc biệt sao?]
Gula Na Tiểu Ma Tiên: [Hơn nữa, Chu Duyệt còn được đưa thẳng lên văn phòng!]
Cải Trắng Đợi Người Tới: Nghĩ mà xem, nếu họ bị bắt gặp ở khách sạn, có phải trông sẽ thô thiển và đáng khinh hơn không? Nhưng anh ta lại cho Chu Duyệt quyền vào văn phòng – một nơi nghiêm túc và trang trọng. Đây chẳng phải là vừa thiên vị lại vừa kìm chế sao? Điều này hoàn toàn là phong cách của Cố Giác.]
Cố Minh đọc hết tin nhắn trên điện thoại, ngón tay lướt qua màn hình đến mức để lại vài vết xước. Sau khi đóng ứng dụng WeChat, anh nhanh chóng chuyển sang Weibo. Trên bảng xếp hạng tìm kiếm, hơn chục từ khóa đều liên quan đến drama tình ái của hào môn.
Vốn có chút kiến thức về marketing, Cố Minh nhận ra phần lớn những từ khóa này đều có đội ngũ "thủy quân" (người được thuê để bình luận hoặc khuấy động dư luận), hướng dư luận một cách có chủ ý. Anh đánh giá rằng khả năng cao đây là một chiến dịch truyền thông.
Điều đáng chú ý là chiến dịch này không nhằm công kích Sở Nùng – người vợ mới cưới của Cố Giác – mà lại xây dựng hình tượng lãng mạn cho Cố Giác và Chu Duyệt. Nó không đυ.ng đến các vấn đề đạo đức hay pháp luật, mà chỉ tạo ra một câu chuyện tình yêu đầy bi kịch để "đẩy thuyền".
Cố Minh bỗng cảm thấy, nếu nhìn từ góc độ của Sở Nùng, đây chẳng khác gì một sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ công khai.
Hãy tưởng tượng: Sở Nùng vừa mới kết hôn chưa đầy một tháng, lại phải đối mặt với sự trở lại của "ánh trăng sáng" trong lòng chồng mình – Chu Duyệt. Trong mắt công chúng, cậu chẳng khác gì một gông cùm vô dụng, một kẻ cản đường trong cuộc tình giữa hai người họ.
Liệu Sở Nùng có đang đau khổ?
Hình ảnh nụ cười rực rỡ dưới ánh đèn ấm áp của Sở Nùng hôm nào bất chợt hiện lên trong đầu Cố Minh, khiến lòng anh se lại.
Nghe nói Sở Nùng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở nơi khác, vừa trở về đã lập tức kết hôn. Cậu không có bạn bè, hoàn toàn phụ thuộc vào người chồng mới cưới. Giờ đây, khi biết được chuyện này, liệu cậu sẽ cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng đến nhường nào?
Có lẽ, Sở Nùng đang lặng lẽ khóc, giả vờ như không biết gì, chỉ để tìm chút bình yên trong cuộc hôn nhân bất hạnh.
Một dây tơ hồng vô dụng, bị tổn thương bởi sự phản bội của chồng, chỉ còn biết cam chịu.
Thật đáng thương.
Cố Minh cảm thấy nghẹt thở. Lòng đầy lo lắng, anh lập tức đứng dậy, thu dọn đồ đạc, trả phòng khách sạn.
Không sao cả, dù sao anh và Sở Nùng cũng coi như quen biết. Có lẽ anh có thể trở thành bạn của cậu ấy.
Tại trang viên, không ai hay biết về những tin tức đang rầm rộ trên mạng. Bên trong căn biệt thự ấm áp, mọi hoạt động vẫn diễn ra như thường ngày.
Khi Sở Nùng mở mắt, cậu nằm trên giường, lười biếng chớp mắt vài cái, rồi nhanh chóng kéo chăn ra, với lấy chiếc điện thoại đặt dưới gối.
Tin nhắn tới tấp xuất hiện trong điện thoại. Sở Nùng thoáng hiểu chuyện gì đã xảy ra: có lẽ là tin tức về Chu Duyệt đến công ty của Cố Giác hôm qua.
Nhưng đây vốn là diễn biến trong nguyên tác, nên cậu không quá bận tâm. Cậu thẳng tay chặn hết những tin nhắn phiền toái, rồi tập trung vào việc quan trọng hơn: điều tra sự thật về người lẻn vào phòng cậu đêm qua.
Vừa lướt điện thoại, cậu vừa kiểm tra vết đỏ trên bắp chân lộ ra dưới chăn.
Khi giao diện điện thoại tự động trở về màn hình chính, cậu mở camera an ninh. Nhưng ngay khi cúi xuống nhìn vết đỏ trên chân mình, màn hình lại đột nhiên đen thui, chỉ còn một thanh tiến độ trơ trọi từ từ chạy ngang.
Sở Nùng nhíu mày, tim đập loạn nhịp, hơi thở trở nên gấp gáp. Cậu buộc mình bình tĩnh lại, run rẩy kiểm tra lại đoạn ghi hình.
Vẫn chỉ là một màn hình đen ngòm.
Không có gì cả.
Hoàn toàn không có gì.