Con Đại Hoàng lập tức ngửi được mùi của cậu, vẻ mặt đầy kích động như muốn lao tới, nhưng nó vẫn giữ mình vì đang chờ lệnh từ chủ nhân.
Lưu Cường liếc nhìn con chó cưng của mình, nhếch môi cười lạnh: "Xem ra Đại Hoàng rất thích cậu đấy."
Dương Thụ liếc mắt nhìn con chó một cách thờ ơ: "Vậy có thể bắt đầu được chưa?"
"Tùy cậu."
Câu nói vừa dứt, một cơn gió mạnh ập qua, Dương Thụ đã lao đi như một mũi tên. Lưu Cường khẽ giật khóe miệng, ánh mắt dõi theo bóng dáng Dương Thụ đang khuất dần. "Tốc độ này… chắc chắn không phải của một người bình thường," hắn lẩm bẩm.
Thân ảnh Dương Thụ càng lúc càng xa, Lưu Cường hừ lạnh: "Đại Hoàng, đuổi theo!"
Con Đại Hoàng vọt đi như một cơn lốc, lao nhanh về phía Ma Quỷ Lâm.
"Anh chơi xấu! Anh đã hứa để anh ấy chạy trước năm phút cơ mà!" Trần Lực phẫn nộ hét lên, cố gắng vùng khỏi tay chị mình.
Người phụ nữ mặc váy đỏ đứng cạnh Lưu Cường bật cười khanh khách: "Nhóc con, em ngây thơ quá. Người ta nói gì mà em cũng tin à? Thật đáng yêu."
Trần Lực run rẩy vì giận, nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc hy vọng Dương Thụ có thể thoát khỏi nanh vuốt của con Đại Hoàng.
Dương Thụ chạy như bay, tim đập dồn dập. Dù biết phía trước là một đàn tang thi, nhưng chỉ cần cậu bước vào phạm vi Ma Quỷ Lâm, mọi chuyện sẽ ổn.
Luồng gió tanh hôi từ phía sau càng lúc càng gần, nhưng cậu không dám quay đầu lại. Khi đến gần đàn tang thi, Dương Thụ bất ngờ đổi hướng, để lại một đường lướt dài. Từ khóe mắt, cậu thấy đàn tang thi đổi mục tiêu, quay sang con Đại Hoàng. Đúng như cậu dự đoán, bất kể là người hay thú biến dị, với lũ tang thi, tất cả đều là con mồi.
Cắn răng chịu đựng, Dương Thụ rút lưỡi hái từ không gian ra, vung tay chém bay đầu hai con tang thi đang lao tới. Nhưng đàn tang thi đằng sau vẫn không ngừng truy đuổi, dường như không quan tâm tới nguy hiểm từ Ma Quỷ Lâm mà nhất quyết phải bắt được cậu.
Một bàn tay tang thi bất ngờ chụp lấy vai cậu. Dương Thụ nghe rõ tiếng áo rách toạc cùng cơn đau nhói lan khắp người. Trước khi hoàn toàn mất kiểm soát, cậu dùng ý niệm điều khiển và biến mất ngay tại chỗ.
Lũ tang thi ngơ ngác tìm kiếm mục tiêu vừa biến mất, rồi dần tản đi. Con Đại Hoàng thì không may mắn như vậy. Nó bị đàn tang thi điên cuồng cắn xé, cơ thể dần cứng đờ. Khi mùi máu tươi biến mất, lũ tang thi cũng bỏ đi. Đôi mắt xanh lục của con Đại Hoàng chuyển sang màu xám trắng. Nó ngửi vài cái rồi lờ đờ quay đầu bỏ đi.
Trong không gian, Dương Thụ kiểm tra sau lưng mình. Một tay vừa chạm vào, máu đen đã nhuốm đầy lòng bàn tay. Không chần chừ, cậu múc nước linh tuyền đổ lên vết thương. Cảm giác đau rát như bị axit ăn mòn lan khắp cơ thể. Cậu nghiến răng chịu đựng, liên tục dội nước cho đến khi cơn đau hoàn toàn biến mất.
Kiệt sức, cậu ngồi bệt xuống đất, thở dốc. Phải một lúc lâu sau, cậu mới lấy lại chút sức lực, ngồi thẳng dậy và trừng mắt nhìn không gian xung quanh: "Tiểu Thất, ra đây. Đừng để tôi phải gọi lần nữa."
Không gian yên lặng trong vài giây, rồi giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo sự dè dặt: "Ký chủ có gì muốn hỏi ạ?"
Dương Thụ cất giọng trầm, đầy lạnh lẽo: "Tại sao ngươi lại tự ý hấp thụ tinh hạch mà không hỏi trước?"
Tiểu Thất im lặng hồi lâu, sau đó đáp, giọng pha chút bối rối: "Để duy trì không gian vận hành, khi năng lượng không đủ, hệ thống sẽ tự động hấp thụ tinh hạch."
"Đừng lấy lý do đó ra nữa," Dương Thụ cắt ngang, giọng càng lạnh hơn. "Từ giờ, mọi việc phải qua ý kiến của tôi. Tôi không cho phép thì đừng mong tự ý làm gì. Nếu không, tôi sẽ chấm dứt hợp tác với ngươi ngay lập tức. Ngươi tự lo lấy thân mình đi. Tôi nói được là làm được."
Tiểu Thất im lặng không dám cãi lại. Dù biết việc đưa tinh hạch cho Lưu Cường cũng không chắc giải quyết được vấn đề, nhưng Dương Thụ ghét những chuyện xảy ra ngoài tầm kiểm soát. Với cậu, điều đó chẳng khác gì một sự phản bội.
Tiểu Thất và Dương Thụ có tinh thần lực kết nối, hiểu rằng cậu không hề đùa khi nói những lời đó. Nó chỉ còn cách đồng ý. Đi theo bên cạnh cậu ba năm, Tiểu Thất rất hiểu tính cách của người này. Trước đây, có thể nó hành động trong phút giây hưng phấn mà không nghĩ nhiều, nhưng giờ đây, khi suy xét kỹ lại, nó bắt đầu cảm thấy sợ. Một khi Dương Thụ nhận định rằng Tiểu Thất phản bội, chắc chắn cậu sẽ không chút do dự mà vứt bỏ nó.