Ca Nhi Xuyên Đến Mạt Thế

Chương 15

Lưu Cường nheo mắt, giọng nói trầm nhưng đầy uy hϊếp: "Lắm lời vô ích. Trong thế giới này, kẻ mạnh mới có quyền. Ta đếm đến mười, nếu không ai bước ra, Đại Hoàng sẽ coi tất cả các người là bữa ăn."

Lướt quá một vòng rồi ánh mắt hắn dừng lại trên Dương Thụ, con Đại Hoàng gầm lên, ánh mắt rực sáng như thể sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào.

Con chó Đại Hoàng gầm lên đầy hưng phấn, tiếng rống của nó khiến những đứa trẻ nhát gan trong đám đông ôm chặt lấy chân người lớn, òa khóc nức nở.

Lưu Cường đưa tay lên ngoáy tai, không thèm để ý đến tiếng khóc mà thản nhiên bắt đầu đếm: "Một."

“Làm sao đây bây giờ?” Trần Lực lo lắng quay sang hỏi cha mình. Trong lòng cậu hiểu rõ, chỉ cần Đại Hoàng cộng thêm vài người của Lưu Cường, gϊếŧ hết cả thôn Đông Bình chẳng qua cũng chỉ tốn chút thời gian.

Thôn Đông Bình chỉ có 21 dị năng giả, trong đó 15 người là dị năng cấp 1, còn lại 6 người cấp 2. Nếu không có Đại Hoàng, họ vẫn có thể đánh cược một phen, nhưng lúc này…

“Năm... Sáu...” Lưu Cường tiếp tục đếm, giọng đếm đều đều, nhưng lại như những nhát dao chém vào không khí.

Người phụ nữ váy đỏ mỉm cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Mau đưa ra quyết định đi.”

"Bảy."

Đại Hoàng chảy nước miếng, ánh mắt hau háu nhìn chằm chằm vào đám người như đang chọn lựa miếng mồi ngon nhất. Bộ móng vuốt sắc nhọn của nó cào xuống đất, tạo ra âm thanh chói tai.

"Tám."

“Là Dương Thụ! Là anh ta dùng lưỡi hái gϊếŧ con hắc mãng, tinh hạch cũng ở chỗ anh ta!” Một người đàn ông gầy gò yếu ớt không chịu nổi áp lực đã hét lên. Gã không muốn chết vì một kẻ mới đến mà gã chỉ vừa quen biết.

Giang Hải Thiên khựng lại, định mở miệng nói gì đó, nhưng rồi im lặng. Hiển nhiên, anh cũng đã nghĩ điều tương tự. Tuy nhiên, anh không dám thốt ra những lời đó, vì khi ấy, chính Dương Thụ đã không bỏ chạy. Giờ đây, nghe người khác nói thay mình, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm.

“Dương Thụ?” Lưu Cường híp mắt, ánh nhìn sắc bén hướng về phía Dương Thụ: “Là cậu làm?”

Dương Thụ bước lên một bước, vẻ mặt không chút biểu cảm. Cậu đã đoán trước được tình huống này, giờ chỉ đang nghĩ cách làm sao để rời khỏi nơi đây mà không làm lộ bí mật về không gian của mình. “Phải, tôi chém.”

“Dương ca…” Trần Lực gọi khẽ, nhưng Trần Hoa lập tức bịt miệng em trai mình. Hai chị em lặng lẽ cúi đầu nhìn xuống đất.

“À…” Lưu Cường cười nhạt, đánh giá Dương Thụ từ đầu đến chân: “Cậu cũng là dị năng giả?”

“Liên quan gì đến anh?” Dương Thụ bình tĩnh đáp, trên mặt không để lộ chút cảm xúc.

Nụ cười trên mặt Lưu Cường dần tắt. “Tinh hạch đâu?”

“Đã hấp thụ rồi.” Dương Thụ đáp gọn. Thực tế, tinh hạch đã bị không gian của cậu hấp thụ mà không rõ lý do. Tuy oan ức, nhưng cậu không giải thích thêm. Trong lòng, cậu thầm nghĩ sau khi xử lý xong việc này, sẽ quay lại tính sổ với cái không gian cứng đầu đó.

Ánh mắt Lưu Cường trở nên phức tạp. Hắn không biết Dương Thụ thuộc cấp dị năng nào, có khi còn cao hơn hắn. Nhưng nhớ lại vết thương trên con hắc mãng, hắn cảm thấy bớt căng thẳng. Nếu Dương Thụ thật sự mạnh hơn hắn, thì cậu ta đã không cần sự giúp đỡ từ người khác. Rốt cuộc, có lẽ Dương Thụ chỉ là người may mắn, hoặc có sức mạnh thể chất vượt trội mà thôi.

“Ta nghĩ ra một trò chơi thú vị,” Lưu Cường nói, ánh mắt lóe lên sự gian ác. “Thế này đi, cậu sẽ thi chạy với Đại Hoàng. Nếu cậu sống sót qua miệng nó, ta sẽ không truy cứu nữa. Nhưng điều kiện là… không ai được giúp cậu.”

Hắn không thực sự quan tâm đến con hắc mãng. Hắn chỉ khó chịu vì có kẻ dám động vào đồ của mình. Gϊếŧ chết Dương Thụ chẳng có gì thú vị. Hắn muốn trao cho cậu một tia hy vọng, rồi tước đoạt nó, để cậu trải qua cảm giác tuyệt vọng trước khi chết.

Dương Thụ quay lại nhìn đám người phía sau. Không một ai lên tiếng. Cậu cũng không thấy có gì đáng ngạc nhiên. “Được,” cậu đáp, giọng điềm tĩnh. “Nhưng tôi có một yêu cầu.”

"Cậu còn dám đưa ra điều kiện à?" Lưu Cường nhếch môi, vẻ mặt không hề giận dữ mà lại đầy phấn khích. Đã lâu lắm rồi hắn mới gặp được một người thú vị đến mức này, đủ để hắn có thể "chơi" một trận thỏa thích.

Dương Thụ bình thản đáp: "Chỉ cần xuất phát cùng một vạch."

Lưu Cường hơi nhướng mày, nhún vai: "Được thôi, thậm chí tôi cho cậu chạy trước năm phút, thấy sao?"

"Vậy cảm ơn." Dương Thụ không khách sáo, quay người bước về phía cổng.