"Yên lặng! Bất kể hắn muốn làm gì, đừng hoảng hốt. Chúng ta đông người, sợ gì hắn. Cùng lắm thì đồng quy vu tận!" Giang Hải Thiên nghiêm giọng trấn an, cố gắng kìm nén cơn giận. "Thỏ cùng đường cũng biết cắn người."
Lời nói của ông được mọi người đồng tình. Không lâu sau, một tiếng động lớn vang lên khi cánh cổng lớn bị đá mạnh. Cánh cửa vốn có thể ngăn được tang thi cấp hai giờ đây lõm vào rõ ràng.
"Tôi biết các người ở trong đó. Mau ra đây, chúng ta nói chuyện một chút." Giọng nói cà lơ phất phơ, mang theo ý khinh miệt vọng vào từ bên ngoài. Cú đá vừa rồi không chỉ thể hiện sức mạnh mà còn gửi đi thông điệp rõ ràng: "Nếu không hợp tác, tôi sẽ dùng biện pháp mạnh!"
Thôn trưởng Trần Đại Ngưu nghe tin Lưu Cường đến lập tức chạy ra cổng. Giang Hải Thiên liếc nhìn ông, rồi ra hiệu cho người mở cửa.
Lưu Cường cùng năm người khác bước vào, ánh mắt sắc lạnh quét qua đám đông dân làng. Phía sau hắn, con chó Đại Hoàng to lớn đứng uy nghi, đôi mắt xanh lục lóe lên ánh sáng đầy nguy hiểm, chăm chăm nhìn chằm chằm vào mọi người như đang chọn con mồi. Trong ánh mắt của nó chỉ toàn là sự tham lam không che giấu.
Trần Đại Ngưu nheo mắt nhìn Lưu Cường, giữ giọng điềm tĩnh hỏi: "Cậu đến đây có ý gì?"
Lưu Cường nhếch môi cười lạnh: "Ý gì à? Ha! Các người làm chuyện rồi giờ còn muốn tôi phải nói rõ sao?"
Trần Đại Ngưu nhìn Giang Hải Thiên dò hỏi, nhưng đội trưởng chỉ lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Người phụ nữ váy đỏ đứng bên cạnh Lưu Cường cười mỉa, giọng ngọt ngào nhưng chứa đầy ác ý: "Các người gϊếŧ con hắc mãng tam cấp – sủng vật của Cường ca, thậm chí còn lấy cả tinh hạch. Giờ lại giả vờ không biết gì? Đại Hoàng có khứu giác rất nhạy, dù chỉ một chút mùi máu cũng không thoát được. Đừng hòng chối cãi."
Người đàn ông cao lớn cầm cây chùy sắt đứng cạnh Lưu Cường mạnh tay đập xuống đất, tạo ra một hố sâu khiến nhiều người giật mình lùi lại. Hắn nhếch mép: "Giao người và tinh hạch ra đây. Nếu không..." Hắn bỏ lửng câu nói, ánh mắt đầy uy hϊếp.
Trần Đại Ngưu thoáng nhíu mày. Ông đã nghe nói nhóm người trong thôn gặp con hắc mãng buổi sáng, nhưng không ngờ đó lại là sủng vật của Lưu Cường. Trong giây lát, ông chưa biết phải trả lời thế nào.
Người phụ nữ váy đỏ tiếp lời, giọng đầy mỉa mai: "Không ai dám nhận à? Khi gϊếŧ thì mạnh miệng lắm, giờ sợ trách nhiệm sao? Chúng tôi đã dọn sạch tang thi quanh đây, để Tiểu Hắc vào rừng chuẩn bị lễ tế, vậy mà nó không quay về. Các người chính là kẻ gϊếŧ nó, giờ lại giả vờ không biết gì?"
Trần Lực không kìm được, bực tức lên tiếng: "Các người làm gì có lòng tốt đến thế! Không quản lý nổi sủng vật của mình, giờ nó chết lại đổ lỗi cho chúng tôi. Ai mà biết đó là sủng vật của các người? Trên đầu nó đâu có ghi chữ sủng vật. Chúng tôi gϊếŧ rồi thì sao?"
"Tiểu Lực!" Trần Hoa hoảng hốt kéo em trai lại. Trần Lực như nhận ra mình lỡ lời, rụt cổ cúi đầu.
Người phụ nữ váy đỏ nhếch môi cười lạnh: "Ồ, vậy là các người thừa nhận rồi?"
Con Đại Hoàng gầm lên một tiếng, hưng phấn bước lên một bước, ánh mắt lóe lên sự hung hãn.
Lưu Cường liếc con Đại Hoàng một cái, lập tức tỏa ra uy áp mạnh mẽ của một dị năng giả cấp ba. Giọng hắn trầm thấp nhưng đầy sát khí: "Giao tinh hạch và kẻ gϊếŧ Tiểu Hắc ra đây. Nếu không, tất cả sẽ phải trả giá."
Áp lực từ Lưu Cường lan tỏa khắp không gian, khiến nhiều người trong thôn gần như khuỵu xuống. Một vài ánh mắt lo lắng liếc về phía Dương Thụ.
Dương Thụ cảm nhận được áp lực đè nặng, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Ánh mắt của vài người dừng trên cậu khiến cậu hiểu rằng tình thế này sẽ không dễ dàng kết thúc. Cậu im lặng, cố gắng quan sát và cân nhắc tình hình.
Người đàn ông từng suýt bị hắc mãng gϊếŧ bước lên, cố gắng bình tĩnh nói: "Lúc đó, con hắc mãng định gϊếŧ tôi. Chúng tôi chẳng lẽ không được phép tự vệ? Khi nó chết, các người đâu có mặt. Chúng tôi nghĩ đó là thú hoang, nên đương nhiên phải lấy tinh hạch."
Giang Hải Thiên gật đầu đồng tình: "Đúng vậy. Việc gϊếŧ sủng vật của các người là không đúng, nhưng các người không quản lý nó. Nó tấn công chúng tôi, chẳng lẽ chúng tôi không được phản kháng?"
Người phụ nữ váy đỏ cười nhạo, giọng nói đầy châm chọc: "Các người nói gì chẳng được. Tiểu Hắc luôn rất ngoan ngoãn. Nếu nó là tam cấp biến dị thú, làm sao dễ dàng bị các người gϊếŧ? Rõ ràng các người chỉ ham muốn tinh hạch của nó mà thôi."