Hẹn Hò Trực Tuyến Với Giáo Sư Lạnh Lùng, Ai Ngờ Lật Xe

Chương 21

Dáng người chuẩn, eo thon chân dài, gương mặt đẹp như minh tinh. Trả lời gọn gàng, cư xử phù hợp, trông có vẻ là người đáng tin cậy.

Tóm lại, ấn tượng đầu tiên của Kỷ Bội về cô gái tên Cố Niên này không tệ chút nào.

Kỷ Bội xách túi, nhập mật mã mở cửa. Dưới ánh đèn, cô phát hiện túi xách mà Cố Niên dùng để đựng đồ cho Kỷ Phàm là túi Chanel. Mấy chục triệu chứ chẳng đùa.

Kỷ Bội thở dài, vừa bước vào phòng khách đã giật mình vì bó hoa hồng khổng lồ đặt giữa nhà.

Kỷ Phàm ngồi trước bó hoa, đang chơi trò vỗ tay cùng Tuyết Mị Nương.

Thấy Kỷ Bội về, Kỷ Phàm đứng dậy: “Chị, tối nay có người gửi bó hoa hồng này đến, em ký nhận giúp chị rồi.”

“Ai gửi? Có để lại tên không?”

Kỷ Phàm lắc đầu: “Không rõ, chắc là ai đó muốn tạo bất ngờ cho chị. Em sợ đám Mèo Cầu phá hỏng hoa nên ngồi trông.”

“Sao em không gọi cho chị?”

“Người ta tặng hoa hồng rồi, chắc chắn là bất ngờ. Em mà gọi cho chị chẳng phải sẽ phá hỏng bất ngờ sao?”

Kỷ Bội chỉ tay vào Kỷ Phàm, cười khổ: “Em đấy…”

Cô đưa túi xách cho Kỷ Phàm: “Của em này, có một cô gái nhờ chị đưa cho em. Xem thử bên trong là gì.”

Kỷ Phàm nhận túi, vừa nhìn thấy chiếc áo khoác quen thuộc, cô cắn môi, giọng điệu cứng nhắc: “Cái này là của cô ấy, không phải của em.”

Kỷ Bội đứng phía sau, chậm rãi nói: “Cái gì mà ‘cô ấy’? Người ta có tên đàng hoàng, gọi là Cố Niên.”

Kỷ Phàm rút áo ra, ném túi trả lại cho Kỷ Bội.

Kỷ Bội cúi đầu nhìn, phát hiện trong túi còn có một bức thư. Cô nhanh chóng lấy ra: “Còn cái này nữa, đừng quên, mở ra xem đi.”

Kỷ Phàm giật phắt bức thư, quay người bỏ đi, miệng lầm bầm: “Thời nào rồi mà còn viết thư, đúng là đồ quê mùa…”

Kỷ Bội: “…”

Từ nhỏ đã quen được cưng chiều, hư hỏng là phải.

Kỷ Bội không thèm để ý.

Cô tiến đến chỗ bó hoa hồng, phát hiện vài bông bị gặm nham nhở, không biết do ai trong đám nhỏ nghịch ngợm gây ra.

Hai con mèo và một chú chó ngồi ngay ngắn bên cạnh. Kỷ Bội nhìn là biết bọn chúng đã bị Kỷ Phàm “dạy dỗ” rồi.

Bó hoa hồng được xếp thành hình trái tim, ở giữa đặt một tấm thiệp ký tên Đông Nhật.

Kỷ Bội từng nhận không ít hoa kiểu này, tên người tặng đủ loại. Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy nét chữ đẹp đến vậy.

Trước đây, các đối tượng theo đuổi Kỷ Bội thường mua hoa ở tiệm của Diệp Văn Trúc, hầu hết đều nhờ Diệp Văn Trúc viết thiệp hộ.

Mỗi lần như vậy, Diệp Văn Trúc lại gọi điện báo trước, bảo cô chuẩn bị tâm lý.

Nhưng lần này…

Kỷ Bội nhìn bó hoa hồng, bất giác cười, cảm giác như lần đầu nhận hoa vậy.

Cô ngồi xuống trước bó hoa, hai má ửng hồng, có lẽ bị sắc đỏ của hoa phản chiếu.

Kỷ Bội chạm tay lên mặt, nóng bừng.

Cô lấy điện thoại nhắn tin cho Đông Nhật, định gõ vài chữ thì bất ngờ nhận được cuộc gọi đến.

“Alo.”

Kỷ Bội mở tủ lạnh, lấy ra chai whisky, ngồi xuống quầy bar nhỏ, tự pha cho mình một ly cocktail xanh đậm.

“Nhận được hoa hồng chưa?” Giọng Đông Nhật cất lên, khiến Kỷ Bội tê dại cả người.

Cô nằm úp lên quầy bar, nhìn ly cocktail trước mặt, giọng khàn khàn.

Có thể là do hát quá nhiều ở KTV tối nay, cũng có thể là do bó hoa và giọng nói bên kia điện thoại.

“Nhận được rồi.”

Kỷ Bội nhấp một ngụm rượu ngọt, chống cằm thắc mắc: “Nhưng mà… sao tự dưng chị lại tặng hoa hồng cho em?”

Đông Nhật cười nhẹ: “Tặng hoa hồng cho người yêu mình thì có gì lạ chứ?”

Người yêu.

Da gà Kỷ Bội nổi khắp người.

Cô nuốt nước bọt, tim đập loạn nhịp, ngay cả hơi thở cũng hỗn loạn.

Cảm giác như uống nhầm phải rượu giả.

Tim đập nhanh, hô hấp gấp gáp, tay chân bủn rủn.

Chẳng lẽ là trúng độc rượu?

Kỷ Bội nghiến răng, trách whisky đáng ghét!

Tửu lượng của cô ấy vốn không tốt lắm, chỉ cần uống một chút rượu là đã hơi say rồi.

Kỷ Phàm ra ngoài lấy sữa, nhìn thấy Kỷ Bội đang cầm điện thoại, nằm gục trên quầy bar uống rượu một mình. Không nhịn được mà bước lại gần.

“Chị? Chuyện gì vậy? Có người tặng hoa cho chị mà sao trông cứ như thất tình thế kia?”

Khóe mắt Kỷ Bội đỏ au như thể vừa quệt qua một lớp son hồng, ánh lên vẻ diễm lệ.

Ánh mắt còn vương chút sương mờ, nghiêng nghiêng liếc nhìn Kỷ Phàm, nghiến răng đe dọa: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào, về phòng của em đi.”

Đông Nhật nghe thấy cuộc đối thoại của hai chị em, hỏi: “Ai vừa nói chuyện với em vậy?”

“Em gái em. Chính là đứa hôm qua em kể với chị đó, cái đứa bắt em đi học thay rồi rốt cuộc bị đánh trượt, đen đủi hết phần thiên hạ.”

Giọng Kỷ Bội mang theo ý cười: “Cục cưng, để em kể cho chị nghe.”

Đông Nhật khẽ ừ một tiếng.

“Chính là giáo sư dạy môn tự chọn của em gái em đó. Hôm nay em ăn cơm cùng cô ấy, phát hiện ra người này...”

Kỷ Bội ngừng lại một chút, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp trong cái đầu đang ngà ngà say.