Bạch Ân ngơ ngác: "Cái gì? Giáo sư Giang đăng ảnh à? Sao tôi không thấy?"
Kỷ Bội đưa màn hình ra trước mặt Bạch Ân, chỉ vào bức ảnh mờ ảo mà Giang Tĩnh Hàn vừa đăng: "Đây này, cô ấy vừa mới đăng."
Mắt Bạch Ân lập tức trợn to, cô dụi mắt bằng mu bàn tay, mở WeChat rồi vào trang cá nhân của Giang Tĩnh Hàn. Nhưng không có gì cả.
"Trang của tôi thật sự không có bài đăng này!"
Cô không tin nổi, mở ra rồi thoát vào liên tục, lặp đi lặp lại mấy lần. Cuối cùng, khi đối diện với sự thật phũ phàng, Bạch Ân bày ra vẻ mặt đau khổ.
"Giáo sư Giang chặn tôi xem bài đăng ư? Chẳng lẽ tôi không còn là sinh viên cô ấy yêu quý nhất nữa sao?"
Kỷ Bội cũng không ngờ mối quan hệ thầy trò giữa họ lại phức tạp như vậy. Bạch Ân đâu có làm gì kinh khủng, tại sao Giang Tĩnh Hàn lại chặn cô ấy xem bài viết?
Kỷ Bội vỗ vai Bạch Ân, an ủi: "Không sao, chỉ riêng chuyện cô ấy âm thầm uống thuốc huyết áp mà không để chị phát hiện, đủ để chứng minh cô ấy yêu quý chị rồi."
Kỷ Bội ngồi sau xe máy điện của Diệp Văn Trúc, được cô ấy chở về nhà.
Kỷ Bội vừa đi đến chân tòa chung cư, chuẩn bị quét mặt vào cửa thì phát hiện một cô gái tóc dài mặc áo hoodie đen đi theo sau mình. Cô gái cũng bước vào cùng Kỷ Bội.
Kỷ Bội không nghĩ nhiều, tưởng là cư dân cùng khu.
Cô vừa mở điện thoại nhắn tin cho Đông Nhật, vừa đi vừa gửi tin nhắn thoại. Tin nhắn gửi đi, bên dưới liền hiển thị đã đọc.
Mười giờ tối, xem ra Đông Nhật vẫn chưa ngủ, vậy thì cô có thể gọi điện tán gẫu thêm rồi.
Cô gái mặc hoodie đen vẫn luôn đi theo sau Kỷ Bội. Cô rẽ trái, đối phương cũng rẽ trái.
Kỷ Bội liếc nhìn bằng khóe mắt, cảm thấy có gì đó không ổn. Cô gái này dường như đang theo dõi cô.
Ý nghĩ đó khiến Kỷ Bội lạnh sống lưng, cô tăng tốc, cố gắng cắt đuôi đối phương ở góc rẽ.
Thật đáng sợ.
Trước khi lên lầu, Kỷ Bội rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi cảnh sát.
Nhưng đúng lúc đó, cô gái phía sau cũng bước vào thang máy cùng cô.
Cả hai đứng trong thang máy rộng rãi và sáng sủa. Khi Kỷ Bội quay lại nhìn, chạm mắt với cô gái kia, cô hơi sững sờ.
Cô gái xinh đẹp thế này, làm sao có thể là kẻ biếи ŧɦái theo dõi người khác được?
Cô gái áo đen nhận ra Kỷ Bội đang nhìn mình, hơi ngượng ngùng kéo vành nón thấp xuống, siết chặt túi xách trong tay, mím môi nhìn chỗ khác.
Kỷ Bội thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng buông bỏ cảnh giác.
Cửa thang máy mở ra, Kỷ Bội bước ra ngoài. Nhưng không ngờ cô gái áo đen cũng đi theo.
Sự cảnh giác của Kỷ Bội lại dâng lên. Cô quay đầu nhìn cô gái phía sau đầy nghi hoặc: “Cô cũng ở tầng chín à?”
Cô gái lắc đầu, giải thích: “Tôi đến tìm bạn.”
Kỷ Bội càng thêm nghi ngờ. Nếu đến tìm bạn, sao bạn của cô ấy không xuống đón?
Khu này có cổng an ninh, thang máy cũng cần quẹt thẻ mới đi được. Nếu thật sự đến tìm bạn, chẳng lẽ bạn cô ấy lại để mặc cô ấy tự lên?
“Tìm bạn? Bạn cô cũng ở tầng chín?”
“Ừm, cô ấy từng cho tôi địa chỉ, nên tôi đến đây.”
Kỷ Bội vuốt cằm, tiếp tục hỏi: “Vậy sao cô không gọi cô ấy xuống đón?”
Cô gái nhỏ giọng đáp: “Tôi không có cách nào liên lạc với cô ấy…”
Quá đáng ngờ, thực sự quá đáng ngờ.
Kỷ Bội thầm nghĩ, quyết định hỏi lần cuối: “Cô đến làm gì vậy? Tôi ở tầng chín, chắc bạn cô là hàng xóm của tôi.”
“Cô ấy để quên đồ ở chỗ tôi, tôi chỉ mang đến trả thôi, không có ý gì khác.”
Cô gái cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày, không nhận ra trong mắt Kỷ Bội lóe lên tia hứng thú tọc mạch.
Áo hoodie đen, nón đỏ, lại thêm câu vừa rồi, đến trả đồ cho bạn…
Kỷ Bội không khỏi suy diễn.
“Bạn cô tên gì? Biết đâu tôi quen đấy.”
Đôi mắt cô gái sáng lên: “Cô ấy tên Kỷ Phàm.”
Kỷ Bội mím môi, suýt bật cười. Cô khẽ ho hai tiếng.
“Kỷ Phàm à? Tôi biết chứ. Chờ chút, để tôi nhắn tin cho cô ấy.”
“Không… không cần đâu!”
Cô gái bối rối: “Tôi chỉ đến trả đồ thôi, đưa xong tôi sẽ đi ngay. Cô ấy không muốn gặp tôi.”
Kỷ Bội cố tình hỏi: “Không muốn gặp? Sao thế?”
“Chuyện đó… chuyện đó…”
Cô gái ấp úng hồi lâu, rồi đưa túi xách cho Kỷ Bội: “Cô giúp tôi trả đồ cho cô ấy được không?”
Kỷ Bội ngạc nhiên: “Sao cô đến tận đây mà không gặp luôn?”
“Tôi lỡ chọc cô ấy giận, đợi khi nào cô ấy nguôi giận tôi sẽ gặp lại.”
Kỷ Bội nhận túi xách, gật đầu: “Được, để tôi trả giúp cô.”
Cô gái cảm kích gật đầu: “Cảm ơn cô nhiều lắm.”
Nói xong, cô gái ấn mở thang máy, vừa bước vào vừa liên tục cúi đầu cảm ơn.
Cánh cửa thang máy khép lại, Kỷ Bội khẽ nhếch môi, nụ cười bí ẩn thoáng hiện lên.
Xem ra, cô gái này chính là người mà Kỷ Phàm đã hẹn gặp tối qua. Không biết từ lúc nào, Kỷ Bội đã kín đáo quan sát cô ấy từ đầu đến chân.