Tuy nhiên, khi bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Giang Tĩnh Hàn, Kỷ Bội lại vô thức gật đầu.
Dù đã sang thu nhưng thời tiết ở thành phố A vẫn chưa thực sự lạnh.
Bên trong, Kỷ Bội chỉ mặc một bộ đồ ngủ hình thỏ màu hồng, phía sau còn có hai cái tai thỏ nhỏ xinh được may nổi. Cô chỉ mặc bộ này ở nhà, ngay cả khi đổ rác cũng phải khoác áo ngoài che lại.
Đây là đồ ngủ em gái cô – Kỷ Phàm mua theo kiểu đôi, ép cô mặc và nhất quyết bắt cô phải mặc mỗi tối đi ngủ.
Hôm nay, trước khi ra khỏi nhà, Kỷ Bội lười thay đồ. Cô nghĩ chỉ qua trường ăn chút gì rồi về nên tiện tay khoác đại áo bên ngoài.
Giang Tĩnh Hàn nhìn cô: “Em cởϊ áσ ra đi, mặc thế này không nóng sao?”
Từ chiều, Giang Tĩnh Hàn đã thắc mắc. Trên phố ai nấy đều mặc áo ngắn tay, chỉ có mình Kỷ Bội bọc kín trong chiếc áo khoác trắng kem.
Kỷ Bội chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo, động tác chậm đến mức như đang tua ngược với tốc độ 0,5x.
“Em… em không thấy nóng lắm.”
Khi chiếc áo khoác được cởi ra, cuối cùng Giang Tĩnh Hàn cũng hiểu vì sao Kỷ Bội lại chần chừ như vậy.
Diệp Văn Trúc và Bạch Ân đứng ở quán xiên nướng trước cổng trường mua đồ ăn, không để ý đến chuyện xảy ra bên này.
Đến khi Diệp Văn Trúc cầm xiên mực nướng quay lại, cô mới phát hiện áo khoác của Kỷ Bội không còn nữa, bên trong là bộ đồ ngủ thỏ màu hồng phấn.
Ánh mắt Giang Tĩnh Hàn rơi xuống hai cái tai thỏ đính trên lưng bộ đồ ngủ của Kỷ Bội, cuối cùng cũng hiểu vì sao đối phương cứ mè nheo mãi, nhất quyết không chịu cởϊ áσ khoác trước mặt cô.
Thì ra là ngại ngùng.
Nhưng đôi tai thỏ này trông cũng dễ thương thật, hồng hồng mềm mại, giống như đôi má ửng đỏ của Kỷ Bội khi xấu hổ.
Giang Tĩnh Hàn cầm áo khoác của Kỷ Bội, tiện tay gấp gọn rồi bỏ vào túi xách.
Kỷ Bội quay lưng về phía Giang Tĩnh Hàn, nhận lấy xiên nướng từ tay Diệp Văn Trúc, cắn mạnh một miếng như trút giận.
"Rắc" một tiếng, cô cắn gãy đôi xiên tre.
Diệp Văn Trúc ngạc nhiên: "Kỷ Bội, áo khoác của cậu đâu rồi?"
Cô vừa cắn mực vừa túm tai thỏ trên lưng Kỷ Bội.
Kỷ Bội ấp úng một lúc, cuối cùng Giang Tĩnh Hàn thay cô trả lời: "Ở chỗ tôi."
Biểu cảm trên mặt Diệp Văn Trúc càng thêm kinh ngạc. Cô kéo tay Kỷ Bội, ghé sát tai thì thầm: "Không phải cậu bảo cậu có người yêu online rồi sao? Sao còn đưa áo khoác cho Giang Tĩnh Hàn, đồ lăng nhăng này."
Kỷ Bội: "..."
Lười giải thích.
Bầu trời dần ngả tối, Giang Tĩnh Hàn rời khỏi trường, chỉ còn ba người Kỷ Bội đứng lại trên con đường rợp bóng cây.
Ngày mai là thứ Bảy, không có tiết học. Bạch Ân không muốn về nhà sớm, bèn rủ hai người bạn mới quen đi KTV chơi.
Kỷ Bội cũng không bận gì, triển lãm nghệ thuật cô tham gia đến thứ Năm tuần sau mới khai mạc.
Diệp Văn Trúc gọi cho Trần Oánh Oánh, báo tối nay về muộn, nhờ cô ấy trông tiệm giúp. Nói xong liền leo lên xe của Bạch Ân.
Kỷ Bội ngồi ghế phụ lái, suốt dọc đường ba người nói chuyện về Giang Tĩnh Hàn.
Bạch Ân vừa nhắc đến Giang Tĩnh Hàn là mắt sáng rỡ như sao, nhìn thế nào cũng giống fan trung thành của cô ấy.
"Các em không biết đâu, giáo sư Giang thực sự rất tốt, mặc dù hơi nghiêm khắc chút."
Kỷ Bội uống sữa, không nhịn được vạch trần: "Em nghe nói cô ấy uống thuốc huyết áp suốt cả học kỳ vì kèm chị học cao học đấy."
Bạch Ân lúng túng chối: "Không có chuyện đó..."
Diệp Văn Trúc ngồi ghế sau, thổi gió đêm, tỏ vẻ "biết hết nhưng không nói".
"Nhưng Giang giáo sư đúng là người tốt. Lúc tôi không có tiền học, cô ấy đã tài trợ cho tôi."
Mắt Bạch Ân long lanh sao trời, nhìn về phía trước, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: "Năm đó nhà tôi nghèo, ba mẹ định cho tôi nghỉ học, là cô ấy giúp tôi tiếp tục học lên."
"Sau đó tôi thi đậu Đại học A, cũng vì cô ấy mà chọn ngành Triết học."
Không ngờ giữa họ lại có câu chuyện như vậy. Ấn tượng của Kỷ Bội về Giang Tĩnh Hàn càng thêm tốt. Nghĩ đến lần mình cùng "Đông Nhật" than thở về cô ấy, tự dưng thấy chột dạ.
Cô mở điện thoại, vào khung chat với "Đông Nhật", phát hiện đối phương vừa nhắn tin cách đây không lâu.
Đông Nhật: [Chị về đến nhà rồi.]
Kỷ Bội bắt đầu gõ: [Em với bạn đang đi KTV hát, chị muốn nghe bài gì, em hát cho chị nghe qua điện thoại nhé?]
Đông Nhật: [Em hát gì cũng hay cả.]
Kỷ Bội mỉm cười hài lòng. Đúng là biết nói chuyện.
Tám chuyện với Đông Nhật một lúc, Kỷ Bội mở WeChat, vào mục bạn bè, gạt hết mấy cái chấm đỏ.
Vừa bấm vào, cô thấy Giang Tĩnh Hàn lại đăng trạng thái mới.
Trong ảnh là nửa người Giang Tĩnh Hàn, trên tay cầm một cái bình tưới, đang tưới nước cho cây tùng văn trúc trong góc sân.
Ngón tay cô ấy thon dài, trắng trẻo, dưới ánh đèn vàng ấm áp trông như ngà voi tinh xảo.
Kỷ Bội buột miệng: "Giáo sư Giang có đội ngũ chụp ảnh riêng à? Nhìn ảnh trên trang cá nhân cô ấy, góc chụp và bố cục đẹp quá."