Đông Nhật: “Cô ấy thế nào?”
Giọng điệu của đối phương có chút vội vàng và mong đợi, nhưng Kỷ Bội đã hơi say, không để ý.
“Em quên thẻ, cô ấy giúp em quẹt thẻ, người tốt lắm.”
Đông Nhật: “Cô ấy giúp em quẹt thẻ?”
Kỷ Bội: “Đúng vậy, trước khi đi em còn mời cô ấy ăn kem. Trợ giảng của cô ấy bảo cô ấy không ăn kem, nhưng em không tin đâu.”
“Vậy khi nào em cũng mời chị ăn kem nhé?”
Kỷ Bội hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang sáng lên: “Vậy khi nào chị cho em gặp mặt đây?”
“Dạo này chị bận, tháng sau chị qua tìm em nhé.”
“Chị nói đấy nhé, nhất định phải giữ lời. Tháng sau chị mà không đến, em sẽ đi tìm người khác đó.”
Đông Nhật cười nhẹ: “Giờ em là người có gia đình rồi, ra ngoài đừng thân thiết với phụ nữ khác quá, đàn ông càng không được.”
Cuối tuần này, Kỷ Bội chẳng có việc gì làm, dắt chó ra ngoài dạo cả buổi.
Chó nhà Kỷ Bội là một con Golden Retriever lông vàng, nửa năm trước Kỷ Phàm nhặt được nó từ bãi rác trong một ngày mưa.
Khi đó, nó bị gãy một chân, nằm trong đống rác bẩn thỉu kêu rên, thoi thóp chờ chết.
Nhờ có Kỷ Phàm mà nó mới sống sót.
Bộ lông của nó vàng óng, nhìn vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, nhưng thực tế vô cùng thông minh, lắm trò nghịch ngợm.
Đã từng có lần nó tự mở tủ đồ ăn vặt, lén ăn hết một thùng bánh trứng, no đến mức nằm bẹp dưới đất, không nhúc nhích nổi.
Lúc Kỷ Bội về nhà, nhìn đống bừa bộn còn sót lại, tưởng đâu nó no quá mà chết rồi.
Từ đó nó có thêm một cái tên mới – Bánh Trứng.
Dạo này Kỷ Bội tham gia vào nhóm nuôi chó của khu chung cư. Mỗi lần ra ngoài dắt chó đi dạo, Bánh Trứng nhà cô luôn là con chó tích cực và nhiệt tình nhất, gặp ai cũng muốn nhảy lên chào.
Trong nhóm chat, có người đăng một đoạn video, Kỷ Bội là người đầu tiên bị @.
Cô mở ra xem, thấy một con Golden Retriever đeo yếm màu vàng hồng hình vịt con, miệng ngậm dây dắt, tự dắt mình đi dạo mà không có chủ.
Bên dưới video, nhiều người trong nhóm chat rôm rả bình luận:
[Đây là Bánh Trứng nhà Kỷ Bội phải không? Sao nó lại tự chạy ra ngoài thế?]
[Lần trước tôi còn thấy nó đi mua rau nhận hàng nữa, giỏi hơn cả chồng tôi!]
[Con nhà chị học trường nào vậy, gửi con tôi đi học chung với, dạo này tôi quản không nổi rồi.]
[Con chó này thành tinh rồi, còn biết tự dắt mình đi dạo, y hệt con Border Collie nhà tôi.]
Người bình luận còn đặc biệt @Kỷ Bội: [Hôm nào dắt ra cho tụi nó làm quen nhé!]
Kỷ Bội liếc qua tin nhắn nhóm, kéo dây dắt, lôi Bánh Trứng đang đào đất về, vỗ nhẹ hai cái lên đầu nó.
“Gan lớn rồi nhỉ, dám tự mở cửa trốn ra ngoài khi tôi không ở nhà.”
Bánh Trứng lén lút liếc mắt nhìn, không dám đối diện với Kỷ Bội, trên mặt đầy vẻ chột dạ.
Nếu không phải quản lý tag cô, có khi Kỷ Bội còn chẳng biết con chó ranh ma này đã lén chạy ra ngoài.
Kỷ Bội lấy điện thoại ra, giơ một ngón tay chỉ vào đầu Bánh Trứng, chụp lại một bức ảnh với khuôn mặt né tránh của nó.
Cô chỉnh sửa lại bài đăng trên trang cá nhân, đăng tấm ảnh đó kèm theo một chiếc dép bị Bánh Trứng gặm đến biến dạng mấy ngày trước.
[Đun nước luộc thịt chó.]
Sau khi Kỷ Bội đăng lên, chưa đầy vài phút đã nhận được sự đồng tình nhiệt liệt.
Cô đưa điện thoại đến trước mặt Bánh Trứng, túm đầu nó lên rồi nói: “Thấy chưa? Lần sau mà còn tái phạm, tôi cạo sạch lông của cậu đấy.”
Bánh Trứng rêи ɾỉ hai tiếng, nằm rạp xuống đất, gương mặt đầy ủ rũ.
Gần đây, nhóm chat lớp đại học của Kỷ Bội bỗng rôm rả hẳn lên, chắc là vì buổi họp lớp tháng sau do Tạ Trinh tổ chức.
Kỷ Bội chẳng hứng thú gì với nhóm chat này. Cô thậm chí còn không nhớ lớp mình có bao nhiêu người, chứ đừng nói đến việc nhớ tên họ.
Trong nhóm ngoài Tạ Trinh ra, chỉ có hai ba người là hay nói chuyện. Chủ yếu là khoe túi xách hay trang sức.
Kỷ Bội từng làm thiết kế sản phẩm cho Bulgari một thời gian, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ngay mấy thứ họ khoe là hàng fake, lại còn chỉnh sửa bằng phần mềm.
Thế giới này, người không biết nhìn hàng thật hàng giả vẫn còn nhiều lắm, ví dụ như cô bạn cùng phòng cũ – Nhiễm Phi Phi.
Nhiễm Phi Phi: [Túi này là của Chanel đó]
[Dây chuyền Bulgari, kẻ thất nghiệp như mình cũng muốn có một cái]
Cô ấy đăng xong, chẳng ai thèm để ý.
Kỷ Bội cau mày. Ngay từ ngày đầu nhập học, cô đã cảm thấy người này có gì đó không ổn.
Nhiễm Phi Phi quá nhiệt tình, nhiệt tình đến mức khiến người khác khó xử. Kỷ Bội không chịu nổi nên quyết định giữ khoảng cách.
Sau một thời gian tiếp xúc, cô phát hiện Nhiễm Phi Phi thực sự không hề ngại ngùng gì với mọi người. Cô ấy luôn cố tình bám lấy Kỷ Bội, đặc biệt là sau khi Tạ Trinh trúng cử lớp trưởng.
Trước đây, Nhiễm Phi Phi từng nặc danh tố cáo học bổng của Kỷ Bội có vấn đề, nhưng cuối cùng bị Kỷ Bội và Diệp Văn Trúc "gài bẫy" moi ra sự thật. Giận quá hóa thù, Nhiễm Phi Phi cắt đứt quan hệ với cả hai người, sau đó chuyển sang ký túc xá khác.