Thập Niên 80: Từ Hôn Cực Phẩm, Được Chồng Như Ý

Chương 11

Lúc này Tô Mạch Mạch càng thêm chắc chắn rằng bà ta đang có âm mưu gì đó, nhưng những lời bà ta nói cũng nhắc nhở cô rằng cô phải hoàn toàn thoát gia đình của nguyên thân mới được.

Nguyên tác cũng không miêu tả gì thêm về một nhân vật phụ nhỏ nhoi như cô, cũng không biết cái kết sau này của nguyên thân sẽ như thế nào nữa. Con chó mà sốt ruột thì cũng biết nhảy tường, cô cũng nên cẩn thận đề phòng chuyện Cát Thúy Bình sẽ báo cho người cha ruột và mẹ kế muốn bán con gái kia.

Nếu cô đã xuyên không đến đây rồi, vậy thì vận mệnh của cô phải do cô tự mình quyết định, hơn nữa còn phải sống cho sung sướиɠ, cho thoải mái mới được.

Trong đầu Tô Mạch Mạch lại càng tính toán nhiều hơn nữa.

Cô giả vờ nhượng bộ, nói: "Cũng đúng, nhưng cháu nhất định phải bắt cái tên độc ác đó cho bằng được. Đợi khi tìm được vị sĩ quan hôm đó, cháu sẽ nhờ anh ta đứng ra làm chứng, cũng sẽ giáp mặt với anh Vĩ Dân mà nói cho rõ ràng chuyện này."

"Nhưng mà…" Cô dừng lại một chút.

Dù cho chân của Cát Thúy Bình lúc này đã bủn rủn thì bà ta cũng phải đứng cho thẳng người, nghiến răng chờ đợi, trên mặt cũng chứa đủ mọi sắc thái.

Tô Mạch Mạch lại tiếp tục thản nhiên mà nói: "Trước mắt đúng là cháu không thể ở lại nơi này được nữa, vẫn là nên nghe lời dì Thúy Bình mà đổi qua một khách sạn trong thành phố thì hơn. Chỉ là cháu bị sốt mấy ngày, hôm nay vẫn cần phải nghỉ ngơi, ngày mai dì lại đến đón cháu nhé."

Cát Thúy Bình vội vàng gật đầu liên tục: "Được, sáng mai dì xong việc buôn bán ở chợ rồi chạng vạng tối sẽ đến đón cháu. Cháu nhớ là không được đến đồn công an đâu đấy, cháu còn lạ nước lạ cái, đừng để bị bắt lại luôn."

Tô Mạch Mạch chỉ cười hờ hững chứ chẳng để mấy lời hù dọa này của bà ta vào mắt. Khi cô nhìn thấy Cát Thúy Bình chuẩn bị đóng cửa, cố mới dặn dò thêm: "À, dì Thúy Bình đừng vội thông báo cho bên Hồ Bắc nhé. Mẹ kế cháu rất ghét cháu, bà ấy chỉ muốn sớm bán cháu đi để kiếm ít tiền thôi. Nếu bây giờ mà làm lớn chuyện, bà ấy sẽ càng thúc giục cháu gả cho Vĩ Dân, có khi còn đòi thím thêm tiền lễ hỏi nữa ấy chứ."

Phù…

Sau khi thấy Cát Thúy Bình đóng cửa rồi đi mất, Tô Mạch Mạch mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô nghĩ ngợi một lúc rồi vội vàng bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng xốc lên một góc mành.

Ở quầy lễ tân bên ngoài sảnh, thím hai Vương thấy Cát Thuý Bình ra khỏi phòng thì vội vàng kéo bà ta lại mà hỏi han: "Con bé đó sao rồi? Sao đến một câu nức nở cũng không nghe thấy vậy, có phải nói sốt cao nên mất tiếng luôn rồi không? Nó có đồng ý buông tha cho Vĩ Dân mà về quê không?"

Ba ngày qua, cô gái kia phát sốt, thím hai Vương đã gọi điện thúc giục Cát Thuý Bình đến giải quyết, nhưng Cát Thuý Bình lại nói là con trai mình bị thương khi vận chuyển hàng, phải muộn một chút mới tới được, còn bảo thím hai Vương đừng làm gì cả, cứ để mặc cô.

Thím hai Vương chỉ muốn nhận tiền chứ không hề muốn gặp chuyện nguy hiểm, mỗi ngày thím ta đều đi vào phòng xem cô gái này còn sống không.

Vừa rồi, khi Cát Thuý Bình vào phòng, thím hai Vương cũng ngay lập tức bám theo rồi dán tai ngoài cửa phòng để nghe lén.

Ai ngờ Cát Thuý Bình lại rất xảo quyệt đa đoan, vừa vào phòng là đã khóa chặt cửa. Thím hai Vương cho rằng sẽ nghe được vài tiếng khóc thút thít của con gái, nhưng lại chỉ nghe thấy một vài lời gì đó về “Đồn Công an”, khiến thím ta nghe mà cũng hoảng hốt theo.