Tô Mạch Mạch nắm chặt cuốn sách nhỏ giấu trong chăn. Tối hôm đó, khi cô ấy chạy ra khỏi phòng, cô ấy theo bản năng mà nghĩ rằng người đàn ông mặc quân phục cao lớn đó là lưu manh, cũng đã tiện tay bắt lấy cái gì đó từ trên người anh, sau đó bị đυ.ng cho ngất xỉu. Thân hình anh thật sự rất cường tráng.
Có thể đó là giấy tờ trong túi của anh, đợi khi Cát Thúy Bình đi rồi, cô sẽ xem xét kỹ hơn, còn bây giờ cứ dùng chuyện này để lừa phỉnh một chút đi đã.
Cái thứ hồ ly tinh lăng loan này, được lắm, dám đe doạ bà đây!
Cát Thúy Bình hít một hơi thật sâu, nghe thím hai Vương kể lại, vào buổi tối hôm đó, khi sĩ quan quân đội kia ôm Tô Mạch về phòng, cả người cô ấy mềm như bông mà tựa vào lòng người ta.
Thím hai Vương còn nói rằng, cứ cách hai ngày là vị sĩ quan đó lại cử người đến hỏi thăm tin tức của Tô Mạch. Thím hai Vương vì sợ phiền phức nên đã lừa anh rằng cô ấy đã đi rồi, sẽ không quay lại nữa. Sĩ quan kia nghe vậy mới đành phải đi trước.
Nhìn mà xem, đừng trách Cát Thúy Bình khắc nghiệt, là đàn ông thì đều bị con bé này hút hết hồn vía ngay!
Nếu Tô Mạch Mạch thực sự đến đồn công an báo án thì chỉ trong một giây là bản thân bà ta sẽ lòi đuôi ngay. Không chỉ hôn sự với nhà họ Đinh thất bại mà công việc của bà ta cũng không thể tiếp tục được nữa.
Ngàn vạn lần không thể để cô đi được!
Cát Thúy Bình liếc nhìn cần cổ trắng nõn của Tô Mạch Mạch. Vốn cũng chỉ là một con bé nông thôn ăn mặc đơn giản với chiếc áo vải bông hoa nhí màu trắng và quần dài màu xanh lam, bên dưới mang một đôi giày vải màu đen, nhưng vẫn không thể che lấp được vẻ đẹp kiều diễm của cô.
Niên đại này không giống như thời bà ta còn trẻ nữa, lúc ấy đói đến mức phải ăn cả vỏ cây nữa kìa. Nhìn Tô Mạch Mạch này đi, được nuôi dưỡng đến mức da trắng thịt non, đặc biệt là bộ ngực kia – người thì thon thả mà ngực thì đồi núi trập trùng, rặc một dạng hồng nhan họa thủy.
Nhưng nếu là Tô Mạch chạy trốn đến đây để nương nhờ nhà bà ta, vậy thì tốt hơn hết là mau báo tin về Hồ Bắc, để mẹ kế của cô đến đưa cô trở về. Chỉ cần có thể ngăn không cho cô báo án là được rồi, chứ hiện tại thanh danh của cô đã bị hủy hoại, nhà họ Lưu bọn họ có hủy hôn thì cũng chẳng ai trách được. Mẹ kế của cô cũng sẽ không để cô gả cho mối nào tốt đâu!
Nghĩ đến đây, Cát Thúy Bình lại cảm thấy đắc ý trong lòng, nhưng ngoài miệng thì vội vàng quan tâm trấn an cô: "Việc báo công an thì còn cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng hơn mới được, dù sao đây là chuyện liên quan đến thanh danh của cháu cơ mà. Hơn nữa, cháu lại còn là từ trong nhà trốn đến đây, cứ chờ mọi chuyện rõ ràng đi đã. Phụ nữ sống là phải giữ gìn thanh danh, vốn dĩ cũng không có mấy người biết đến chuyện này, giờ cháu làm ầm lên thì ngược lại, mọi người sẽ biết hết.”
“Như vậy đi, trước mắt chúng ta đổi qua một khách sạn tốt trong thành phố cái đã, như vậy thì người lớn như dì đây cũng tiện giúp đỡ cháu hơn. Đợi cháu hạ sốt, cơ thể khỏe lại rồi chúng ta sẽ bàn xem nên làm thế nào."
Chờ thêm mấy ngày nữa thì tên lưu manh bị thương kia cũng bình phục luôn rồi còn đâu! Cát Thúy Bình đang xem cô như là con ngốc thật thà mà lừa gạt chứ gì!