Thập Niên 80: Từ Hôn Cực Phẩm, Được Chồng Như Ý

Chương 9

Không ngờ, Tô Mạch Mạch lại tỉnh dậy, mặc dù mặt mày tái nhợt vì sốt nhưng ánh mắt lại trở nên tỉnh táo hơn hẳn, thậm chí lạnh lùng đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi!

Khi nghe Tô Mạch Mạch nói sẽ báo cho sở cảnh sát bắt người, Cát Thúy Bình suýt nữa bị hoảng sợ hết hồn.

Thời này, nhìn trộm người ta tắm rửa là phạm tội lưu manh, có thể bị kết án nặng, xui xẻo thì còn phải ngồi tù ấy chứ, nhà họ Lưu bọn họ sẽ bị tuyệt tự, còn bản thân bà ta sẽ trở thành tội nhân mất thôi!

Khí thế của Cát Thúy Bình lúc này không còn mạnh mẽ như trước nữa, đành phải từ từ nói: "À... Thật là trùng hợp, Tô Mạch à, cháu mới đến đây có một ngày, Vĩ Dân đang chuyển hàng thì bỗng bị thùng hàng đè trúng, bây giờ gãy tay trầy gối, đang phải dưỡng bệnh ở nhà kia kìa."

"Không phải thầy bói đã nói hai người có số mệnh xung khắc, ở bên nhau thì ai cũng không yên ổn sao? Theo dì thấy thì thời đại nay đã phát triểu rồi, hôn ước từ ngày xưa cũng không cần phải cưỡng cầu nữa, chuyện kết hôn hay không cứ để sau này lại nói, trước hết hai đứa mỗi người đều phải dưỡng thương cái đã, sức khỏe và thanh danh mới là quan trọng nhất."

Bà ta đặc biệt nhấn mạnh chữ ‘thanh danh’, cố ý muốn dọa Tô Mạch Mạch đừng đi báo cảnh sát.

Ha, Tô Mạch Mạch giờ đã có ký ức của kiếp trước, đương nhiên cô nhớ rất rõ bộ dạng xum xoe của Cát Thúy Bình khi còn nịnh bợ gia đình mình, vậy mà bây giờ bà ta lại dám nói chuyện số mệnh xung khắc cơ đấy.

Hơn nữa, bà ta nâng niu con trai mình như là mặt tiền của gia đình, sao lại nỡ để cho Lưu Vĩ Dân phải bê hàng nặng được chứ? Mà cái vị trí bị thương cũng rất khéo, tay và đầu gối... Cũng chính là những chỗ mà tên lưu manh leo cửa sổ tối hôm đó bị ngã.

Những người học ngành báo chí truyền thông đều rất tinh tế, đặc biệt chú ý đến những chi tiết nhỏ, cũng sẽ luôn giữ thái độ hoài nghi với mọi biểu hiện bên ngoài.

Tô Mạch Mạch càng thêm nghi ngờ, nhưng cô không vội vã hành động, chỉ khẽ liếʍ ướt bờ môi khô nẻ.

Môi của cô rất đẹp, giống như anh đào, đầy đặn lại mềm mại. Sau khi uống nước ấm, môi cô trở nên mềm mại hơn, trông cũng có sức sống hơn.

Tô Mạch Mạch kiên quyết nói: "Nếu đã là thời đại mới, tại sao còn phải quan tâm đến chuyện xung khắc số mệnh? Hôn ước là do hai gia đình định ra từ trước, kết hôn hay không cũng phải nghe ý kiến của anh Vĩ Dân trước cái đã.”

“Nhưng chuyện lần này cũng quá kỳ quặc, cháu ở trong phòng còn chưa có động tĩnh gì mà bên ngoài đã có người lớn tiếng bịa đặt rồi. Chuyện liên quan đến danh dự như thế này, cháu nhất định phải điều tra cho rõ. Dân cư trong thị trấn này cũng không nhiều lắm, tên kia bị ngã nên bị thương ở đầu gối và gãy tay, anh sĩ quan quân đội từng bế cháu về phòng cũng đã nhìn thấy mặt của hắn. Vừa lúc, cháu sẽ liên lạc với anh sĩ quan quân đội kia, để đồn công an bắt người khả nghi về nhận diện, kể cả người tiếp tân như thím hai Vương cũng phải nói cho rõ mới được. Ai nên bắt thì bắt, ai nên xử lý thì xử lý, không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được."

Cô cố ý nhấn mạnh khi nói đến người sĩ quan đã ôm mình về phòng, thực ra trong lòng cô không nhớ rõ anh sĩ quan kia mặt mũi thế nào, chỉ nhớ lúc đó có một mùi hương ngọt ngào của cam thảo thoảng qua nơi đầu mũi.