Thập Niên 80: Từ Hôn Cực Phẩm, Được Chồng Như Ý

Chương 8

Đến nhà khách, hắn hỏi thím hai Vương xem Tô Mạch ở phòng nào.

Thím hai Vương nhận ra đó là con trai của Cát Thuý Bình, thím ta đã từng gặp khi đi thu mua nông sản ngoài thành phố lần trước, bèn thuận miệng nói: “Phòng thứ ba tầng một, cạnh cửa sổ ấy, cô ấy vừa đi ra ngoài mua đồ, còn chưa về đâu.”

Lưu Vĩ Dân cố tình ngồi ở trong một quán ăn nhỏ uống nửa chai rượu, đợi cho đến khi trời tối mới đến tìm người. Kết quả, đúng lúc nhìn thấy Tô Mạch bê một chậu nước ấm về phòng. Hắn hoảng hốt, bước chân còn chẳng vững, nhưng lạn không thể nhịn được mà đi ra bên ngoài nhìn nhìn qua cửa sổ.

Thím hai Vương vốn đã nhờ cháu trai mình đến giúp cho xong chuyện rồi, thím ta chỉ nói cháu mình trèo lên cái cửa sổ rồi đi ngay. Chuyện cũng chỉ mất vài phút, thím ta chỉ cho cháu trai mười đồng, còn có thể ở giữa mà kiếm được mười đồng chênh lệch nữa chứ.

Thím hai Vương bỗng nhiên đưa mắt ra ngoài sân vườn, cháu trai thím ta chưa đến, không ngờ là lại có tên lưu manh từ đâu ra leo qua cửa sổ trước rồi. Quá tốt, thế là thím ta không phải trả mười đồng kia nữa, lại có thể ngồi không mà kiếm được tận hai mươi đồng!

Thím ta cảm thấy dáng người tên lưu manh này có chút quen mắt, người cũng trắng trẻo phết, nghĩ bụng hay là quan sát kỹ một chút, sao lại có chút giống với anh con trai của Cát Thúy Bình thế nhỉ. Nhưng lại sợ cháu trai đến thì mất luôn hai mươi đồng này, thế nên thím ta liền vội vàng hét lớn: "Bắt lưu manh, có lưu manh đang nhìn lén con gái nhà người ta tắm rửa, làm ô uế sự trong trắng của con người nhà người ta rồi này!"

"Phịch!" Tên lưu manh đó có vẻ cũng không phải là kẻ có kinh nghiệm, hoảng sợ đến mức ngã nhào xuống đất.

Khi thấy một quân nhân dáng người thẳng tắp, bộ dạng nghiêm nghị bước tới gần cửa sổ, hắn lại một lần nữa lảo đảo ngã nhào, cũng bất chấp là mình vừa ngã xuống có trật tay trẹo chân gì không, đã tè ra quần mà chạy mất dạng rồi.

Cũng may là Tô Mạch đã chạy từ trong phòng ra ngoài, chặn đường của anh quân nhân kia, nếu không, có lẽ hắn đã bị bắt ngay tại chỗ.

Lưu Vĩ Dân trốn trong đống cỏ cả buổi không dám lộ diện, đến nửa đêm mới thuê một xe lừa về nhà. Lúc này, Cát Thúy Bình mới biết con trai mình đã làm ra chuyện ngu ngốc gì.

Nhưng khi thấy Lưu Vĩ Dân bị thương ở đầu gối, gãy tay, mặt mũi cũng bầm tím, bà ta lại thấy đau lòng vô cùng. Quả nhiên con bé nhà họ Tô kia chính là hồng nhan họa thủy, là đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ có số khắc chồng!

Mấy hôm nay, Lưu Vĩ Dân đều ở nhà dưỡng thương, Cát Thúy Bình tức giận không thôi, sợ vết thương để lại sẹo, ảnh hưởng đến vẻ ngoài của hắn. Nhưng ai bảo con trai bà ta thì không nên thân, chỉ biết chăm chăm vào vẻ bề ngoài cơ chứ. Dù ngoại hình Đinh Vệ Lan không phải là quá xuất sắc, nhưng khách quan thì cũng có thể chấm tám điểm rồi, bà ta phải tốn công tốn sức lắm mới bu bám vào được nhà đó, sao thằng còn này lại không biết quý trọng như vậy chứ!

Hai hôm trước, thím hai Vương gọi điện cho bà ta báo rằng đã làm xong chuyện rồi, nhưng cô gái kia sau khi ngất đi thì lại phát sốt, đại khái là cần người chăm sóc. Cát Thúy Bình cố ý trì hoãn không đi thăm, thậm chí thầm nghĩ để con bé này sốt thêm mấy ngày, sốt đến mức lú lẫn thì bà ta lại càng dễ tống cổ nó đi.