Sau ba tháng quen biết, hai người đó đã chính thức đính hôn.
Chuyện này khiến Cát Thuý Bình rất tự hào, bà ta cảm thấy mình là công thần lớn của nhà họ Lưu. Tổ tiên nhà họ Lưu hắn phải tích đức lắm mới có thể cưới được bà ta về nhà, lại còn sinh ra một cậu con trai hiếu thảo, có năng lực dựa vào các mối quan hệ để mà trèo lên cao nữa chứ.
Ai ngờ, khi đang chuẩn bị cho đám cưới vào hai tháng nữa thì Tô Mạch Mạch lại từ quê tự tìm đến nhà bà ta. Nếu không phải Cát Thuý Bình tinh mắt phát hiện sớm, lỡ như để Đinh Vệ Lan gặp phải thì mọi chuyện coi như tan tành hết!
Nếu là trước đây, Cát Thuý Bình hẳn là sẽ chân đứng hai thuyền mà treo cả nhà họ Tô ở Hồ Bắc lẫn nhà họ Đinh ở Y Khôn, nếu không thể lấy được Đinh Vệ Lan hay kiếm một công việc trong cơ quan nhà nước thì sẽ đợi con trai bà ta lớn thêm vài tuổi rồi miễn cưỡng cưới Tô Mạch cũng được.
Giờ thì khác rồi, đã đính hôn rồi mà, còn sợ gì nữa?
Cát Thuý Bình chỉ muốn tìm cách đẩy Tô Mạch đi cho nhanh, tốt nhất là để cô không dám bước chân đến Bắc Cương nửa bước.
Bà ta còn muốn nghĩ cách để Đinh Vệ Lan không thể về nhà mà phải ở lại nhà bà ta một tối nào đó, để con trai bà ta ngủ với người ta trước, như thế người ta mới hoàn toàn một lòng với con trai bà ta được.
Bởi vì vậy, Cát Thuý Bình còn dặn dò trước với con trai mình một số cách làm làm nói chuyện nữa đấy chứ. Đúng ngay lúc bà ta tràn đầy hy vọng như vậy, sao có thể để một đứa nhà quê như Tô Mạch phá đám mình được?
Bà ta nhớ đến vùng ngoại thành có thị trấn Liễu Thụ, mới bịa chuyện bảo Tô Mạch đến đó ở. Bà ta còn nhờ người quen là thím hai Vương tìm giúp mình một người để cố tình trèo lên cửa sổ mà hù dọa Tô Mạch Mạch nữa. Đợi đến khi người đó từ trên cửa sổ bò xuống rồi thì hét lớn là ‘Bắt lưu manh!’, hôm sau lại thuê vài người trong thôn đến vây xem rồi chế giễu xúc phạm Tô Mạch mấy câu. Cô gái này da mặt mỏng, chắc chắn sẽ sợ tái mặt mà chạy luôn. Bà ta hứa sau khi xong việc sẽ trả cho thím hai Vương 40 đồng, người trèo cửa sổ 20 đồng và mỗi người đứng xem 6 đồng.
Một tháng tiền lương của thím hai Vương cũng chỉ có ba bốn chục đồng, tính bà ta lại tham mấy món lợi nhỏ, cảm thấy có thể kiếm thêm tiền nên rất lập tức đồng ý ngay.
Nhưng bà ta nào có ngờ được là cậu con trai Lưu Vĩ Dân của mình biết Tô Mạch đến đây, nghĩ thầm hắn sắp phải lập tức kết hôn với người khác rồi, gần đây mẹ hắn cũng luôn nhắc nhở hắn phải giữ Đinh Vệ Lan ngủ lại nhà, làm hắn vốn cũng chẳng có suy nghĩ gì bậy bạ mà gần đây lại khẩn trương không thôi, chỉ sợ đến lúc đó mình lại không làm được.
Lưu Vĩ Dân đã gặp rất nhiều cô gái, nhưng không có cô gái nào đẹp bằng cựu vị hôn thê Tô Mạch của mình cả. Mẹ hắn thì lại bảo Tô Mạch Mạch là hồng nhan họa thủy, mặt mũi cũng ít nói ít cười.
Của hời đều phải nhường lại cho gã khác xài, cũng tiếc vì chưa sơ múi được gì mà đã phải rút quân rồi, khiến hắn rất muốn chấm mυ'ŧ một chút cho đỡ tiếc của.
Lưu Vĩ Dân không cam lòng mà nhân lúc chạng vạng, tự mình lặng lẽ chuồn ra khỏi thành phố. Hắn rất tự tin về vẻ ngoài của mình, định tìm lời hay tỉ tê với Tô Mạch một hồi, nói không chừng còn có thể thuyết phục cô hy sinh vì mình ấy chứ.