Bà ta cứ nghĩ rằng sau khi Tô Mạch phát sốt hôn mê mấy ngày rồi tỉnh lại, cô sẽ khóc một hồi rồi về sau không còn mặt mũi mà gặp người khác nữa, ai ngờ là cô lại bình tĩnh mà nói mình muốn gả cho Vĩ Dân như thế này cơ chứ?
Sao lại có thể mặt dày đến mức này nhỉ, chắc là do sốt cao nên phát điên rồi!
Trong lòng Cát Thuý Bình có quỷ nên không yên tâm được, nghe thấy mấy chữ "đồn công an" là lại cảm thấy hoảng loạn.
Nói ra thì dài dòng, nhưng bà ta và chồng Lưu Thiết Trụ đều là người ở thị trấn Nghi, tỉnh Hồ Bắc. Ngày trước, ông nội của Tô Mạch là cán bộ trong đội sản xuất, Cát Thuý Bình khi đi làm thường mang theo con trai, cố ý tiếp cận mẹ của Tô Mạch. Bà ta lúc nào cũng xưng hô một câu "chị", hai câu "em", thỉnh thoảng còn mang cá hay tôm đến cho nhà họ Tô nữa.
Có một lần, mẹ Tô Mạch bị thương ở tay khi gặt lúa, Cát Thuý Bình lo lắng đến mức ngay lập tức xé áo của mình ra để băng bó cho bà ấy, sau đó lại còn nhanh nhẹn mà làm giúp bà ấy công việc của mấy ngày sau đó nữa.
Mẹ của Tô Mạch cảm thấy áy náy, sau khi quen thân, liền nghe theo đề nghị của Cát Thuý Bình mà kết thông gia. Mẹ Tô Mạch là người không biết từ chối, thấy đứa nhỏ Lưu Vĩ Dân trông cũng sáng sủa khôi ngô thì cũng đi nói với ông nội của Tô Mạch. Sau đó, ông nội Tô Mạch liền quyết định cho hai người kết thân.
Hai năm trước, khi bắt đầu cải cách mở cửa, Cát Thuý Bình gom tiền rồi chạy đến Bắc Cương để buôn bán nông sản. Tại đây, bà ta tình cờ để ý đến một chủ nhiệm giám sát của cục giám sát, tên là Đinh Kiến Cương, cũng nghe nói vợ chồng ông ấy chỉ có một cô con gái là Đinh Vệ Lan, 22 tuổi, bằng tuổi với Lưu Vĩ Dân, vì quá kén chọn mà đến giờ vẫn còn chưa kết hôn.
Cát Thuý Bình nghĩ thầm, nếu đã đến Bắc Cương làm ăn thì nhà họ Tô ở thị trấn nhỏ Hồ Bắc kia đã không còn giá trị để lợi dụng nữa rồi. Nhưng mà Đinh Kiến Cương này thì khác, vợ ông ấy là La Mai, đang làm thu ngân ở cửa hàng quốc doanh, nếu lấy được Đinh Vệ Lan, không chỉ có lợi cho công việc của gia đình bà ta, mà nhà họ Đinh kia cũng chỉ có mỗi một cô con gái, sau này tài sản và nhà cửa của nhà họ Đinh không phải là đều sẽ thuộc về con trai bà ta hết à! Nói không chừng còn có thể giúp Vĩ Dân có một công việc tốt ấy chứ. Cũng vừa hay Vĩ Dân hiếu thảo thì hiếu thảo thật đấy, nhưng tính cách lại không thích hợp để làm ăn buôn bán.
Vì vậy, Cát Thuý Bình lại áp dụng trò cũ, khi Đinh Kiến Cương dẫn đoàn đến kiểm tra chợ, bà ta cố tình thả cho một con ngỗng lao vào Đinh Kiến Cương. Sau đó, bà ta vội vàng kéo con trai mình ra ngăn lại con ngỗng ấy, kết quả là cả hai đều bị thương nhẹ.
Đinh Kiến Cương cảm thấy áy náy, sau đó đến cửa hàng của bà ta hai lần để thăm hỏi, còn mang theo cả thuốc trị thương đến. Cát Thuý Bình là người rất biết ăn nói, cuối cùng cũng đã thành công dỗ dành để Đinh Kiến Cương chú ý tới cậu con trai Vĩ Dân của bà ta.
Sau đó, bà ta lại mai phục trên đường đi làm của Đinh Vệ Lan, tạo ra vài lần tình cờ gặp mặt, ví dụ như là ngày mưa thì che ô rồi đưa cô ấy đến cơ quan, để cho mọi người trong cơ quan đều nhìn thấy, hoặc là khi cô ấy gặp phải lưu manh thì ‘anh hùng cứu mỹ nhân’...