Chương 5
Không chỉ vậy, còn có cả người dân địa phương tụ tập ngoài cửa nhà khách, chỉ tay vào bóng lưng cô, tò mò ngó nghiêng rồi như thể nói loáng thoáng: “Nhìn ngực người ta kìa, căng phết, nhìn là biết không phải dạng ngây thơ gì rồi!” Hay là: “Người ta tốt bụng giúp cô ta đuổi người, thế mà cô ta còn cào cho người ta bị thương, đây không phải là muốn sáp lại thân mật với người ta à?”
Nguyên thân Tô Mạch vốn là người từ nơi khác tha hương đến đây, sao có thể chịu đựng được điều này. Nghĩ đến chuyện tình cảnh bế tắc của mình lúc này, vốn cô ấy không có đường thoát nên mới tìm đến Lưu Vĩ Dân để kết hôn, bây giờ cô ấy lại bị lưu manh làm hại, làm sao có mặt mũi mà đối mặt với bọn họ đây?
Trong lúc tức giận, đau khổ, cô ấy trở về phòng, nằm vật xuống giường.
Sau mấy ngày sốt cao những lại không có ai chăm sóc, lúc tỉnh dậy thì Tô Mạch Mạch đã xuyên đến đây rồi, lại còn phải nghe Cát Thúy Bình to mồm nói mấy lời xúc phạm, hạ thấp nguyên thân nữa.
Chỉ là, bây giờ khi cô phải suy nghĩ vấn đề từ góc độ của nguyên thân, cô lại cảm thấy trong chuyện này điều gì đó rất kỳ quặc.
Ví dụ như là ở niên đại này, đi xa một chuyến đều không tiện, không giống như ở thế kỷ 21 của cô - muốn đi nơi nào thì đều có tàu cao tốc và máy bay sẵn sàng phục vụ. Y Khôn là một thị trấn nhỏ ở phía Bắc Cương, nhà khách làm sao mà dễ kín phòng như vậy được.
Cho dù là có tắm rửa lau mình thì cô ấy vừa đi về phòng là đã đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ luôn rồi, ngoài nhân viên tiếp tân ở quầy lễ tân thì nào có ai biết chuyện khách thuê ở căn phòng đó là phụ nữ cơ chứ?
Cô ấy thậm chí còn không cởϊ qυầи áo, vậy làm sao người phụ nữ to giọng hét lên ở bên ngoài lại có thể đoán chính xác là cô ấy đang tắm bên trong phòng được?
Một màn này phát sinh vào ban đêm, không bắt được lưu manh mà dân làng lại tụ tập xung quanh để vây xem?
Hơn nữa, nơi này lại gần khu quân sự, gia đình quân nhân thường xuyên đến ở lại nhà khách này, làm gì có ai chán sống mà dám mạo hiểm giở trò lưu manh ở đây?
Trừ khi tất cả những điều này đều đã được âm mưu từ trước.
Tô Mạch Mạch dùng tay chải chải lại mái tóc bồng bềnh của mình, nhìn thấy ánh mắt Cát Thúy Bình nhấp nháy thì cô cố ý hỏi: "Cháu hôn mê mấy ngày rồi ạ? Ai nói cháu không xứng gả cho anh Vĩ Dân? Anh ấy có biết cháu đến đây không? "
“Nhớ hồi đó, năm nào dì Thuý Bình cũng nói với nhà cháu rằng anh Vĩ Dân cưới được cháu là phúc mấy đời nhà anh ấy. Cháu thanh thanh bạch bạch như vậy, sao lại nói là không có phẩm hạnh để gả chồng chứ? Tối hôm đó, cháu mang chậu nước vào phòng, còn chưa kịp tháo cúc áo nữa. Nếu có ai đó miệng lưỡi xấu xa bịa đặt chuyện này, cháu nhất định sẽ đến đồn công an để làm cho rõ." Tô Mạch Mạch lại nói.
Cát Thuý Bình nghe vậy, suýt nữa thì sợ đến ngất xỉu.
Không đúng, trong ấn tượng của bà ta, Tô Mạch từ nhỏ đã yếu đuối, lại còn hay thẹn thùng, ngay cả khi nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ. Mà Cát Thuý Bình thì đã quen thói lớn tiếng, bình thường bà ta phải lại gần mới nghe rõ được cô nói gì.
Thế nhưng cô lại là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, càng lớn càng xinh. Đặc biệt là kể từ sau khi có kinh nguyệt, dáng người cô cao lên, thon thả, đẹp hoàn hảo đến mức ai nhìn cũng phải thán phục. Chỉ là cô lại càng thêm ngại ngùng, đi đứng còn thường cúi gầm mặt xuống, bả vai thì co rúm lại.