“Lười thế, tay cũng chẳng thèm rửa.” Bà cụ khẽ gõ lên đầu cô, miệng trách móc nhưng tay lại bận rộn gọt táo cho cô.
Tô Kiều xoa đầu, cười hì hì. Ánh mắt cô dừng lại trên vài bông hồng đặt trên bàn: “Ơ, hoa này ở đâu ra vậy bà?”
“Hôm nay cháu gái bà Trương trên tầng trên lấy chồng, bà xin vài bông về để thêm phần vui vẻ.”
Chết tiệt, tự đào hố cho mình rồi!
Câu trả lời của bà khiến Tô Kiều nghẹn họng. Cô chỉ biết cười gượng: “À... vậy ạ?”
Bà cụ đặt quả táo đã gọt xong xuống, cầm hoa hồng lên bắt đầu tách cánh.
Tô Kiều vội ngăn lại: “Ơ kìa bà, hoa đẹp thế mà bà làm gì vậy?”
Bà cụ nắm một nắm cánh hoa, hỏi ngược lại: “Đây là gì?”
Tô Kiều vừa ăn vừa trả lời qua loa: “Cánh hoa chứ gì nữa.”
Bà cụ vỗ nhẹ lên đầu cô lần nữa, nghiêm giọng: “Cánh hoa có đôi, mà con thì không!”
Biết ngay mà! Tô Kiều lè lưỡi, làm mặt quỷ: “Ôi dào, rồi sẽ có mà!”
“Đừng có qua loa! Bà đã đi hỏi cho con hết từ trên xuống dưới, trái phải hàng xóm rồi. Khó khăn lắm mới tìm được vài người để con gặp mặt, vậy mà con lúc nào cũng đi công tác. Con cố ý đúng không?” Bà cụ càng nói càng bực, bèn cầm quả táo chặn miệng cô lại.
Tô Kiều cắn một miếng táo, nhai rôm rốp: “Con bận thật mà, nhiều khi không sắp xếp được.”
“Cứ nói bận! Giờ con đâu còn trong đội hình sự nữa. Bà già rồi, con cũng phải mang về một người để bà yên lòng chứ.”
Nhắc đến đội hình sự, Tô Kiều sững lại. Cô cắn thêm vài miếng táo, cố nuốt xuống cả tin tức mình sắp quay lại đội.
Cô không muốn bà ngoại lo lắng thêm về công việc của mình. Như một đứa trẻ phạm lỗi, cô vội ôm lấy bà, nũng nịu: “Thôi mà bà, đừng nói mấy chuyện không may. Bà còn khoẻ mạnh lắm!”
Căn nhà này, chỉ còn hai bà cháu nương tựa lẫn nhau.
Tô Kiều không sợ cái chết, nhưng cô lại sợ hơn cả là cảm giác bị cô đơn bỏ rơi giữa cuộc đời này.
Bước chân của Trì Quất trên hành lang dài, mang theo sự vội vã đầy vẻ muốn thoát ly.
Cô không còn chút lưu luyến nào với Trì gia, vì thế những hành lang quanh co và cảnh sắc sơn thủy nơi đây chỉ còn là gánh nặng.
Người quản gia cũng vội vã không kém. Trong tay ông là chiếc hộp đựng điểm tâm được chạm khắc tinh xảo, đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật.
Khi Trì Quất bước qua bậc cửa cao, cô quay người chặn đường quản gia: “Chú Ninh, không cần tiễn nữa.”
Người quản gia cẩn thận đưa chiếc hộp tới trước mặt cô: “Đây là những món điểm tâm mà cô thích. Phu nhân dậy từ sớm để chuẩn bị, rất tâm huyết.”
“Ừm, được rồi.” Trì Quất vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, nhận lấy chiếc hộp rồi quay đi.
Quản gia chà xát đôi tay, có vẻ đang lưỡng lự không biết nên nói điều gì. Khi thấy cô sắp lên xe, ông vội vàng nói: “Thực ra ông chủ và phu nhân thường xuyên nhắc đến cô. Họ rất quan tâm không biết cô sống một mình bên ngoài thế nào.”
Động tác mở cửa xe của Trì Quất khựng lại. Cô quay đầu nhìn ông, nở một nụ cười đầy tự giễu: “Thật sao? Có lẽ chỉ là một sự giả tạo nửa vời thôi.”
“Làm sao có thể? Dù là lòng bàn tay hay mu bàn tay, đều là máu thịt cả mà...” Lời phản bác của quản gia yếu ớt đến đáng thương.
Nụ cười của Trì Quất vẫn dịu dàng, nhưng lại pha chút chua chát: “Vua yêu con trưởng, dân thương con út. Tôi chẳng thuộc về bên nào. Còn... mu bàn tay, cùng lắm cũng chỉ là lớp da.”
Cô dứt khoát bước vào xe, đặt chiếc hộp điểm tâm cạnh chiếc áo khoác của Tô Kiều.
Sau một lúc thất thần, cô nhấc áo khoác lên, nhìn lại vết rách nơi eo.
Tô Kiều đã làm gì sai? Cô ấy đã đổ máu nhiều đến thế, chịu đau không dám kêu, đói cũng không nỡ ăn kẹo, cuối cùng lại bị chính mình lạnh lùng đẩy đi.
Trì Quất ôm chặt chiếc áo khoác, gục đầu lên vô lăng. Trong hơi thở, vẫn còn phảng phất mùi nước giặt trên áo Tô Kiều, nhưng trong làn hương sạch sẽ ấy lại trộn lẫn chút mùi máu tanh.
Cô bật cười, tiếng cười run rẩy cả vai. Nhưng nụ cười ấy lại quá mức châm biếm.
Cô tự cười nhạo bản thân vì biết rõ rằng đến Trì gia sẽ chỉ chuốc lấy sự trách móc, nhưng vẫn cố đóng vai người con ngoan hiểu chuyện. Cô cũng tự chế giễu mình, đã mong đợi cả ngày cho buổi hẹn, rồi lại chính tay bóp nghẹt sự rung động đó.
Tiếng cười bỗng ngưng bặt. Trong đầu cô hiện lên vẻ mặt của Tô Kiều khi nghe tin buổi tối bị hủy, trông tội nghiệp đến mức bối rối.
Không biết, chú gấu nhỏ rách rưới, vá chằng vá đυ.p kia giờ ra sao?
Cô cầm điện thoại, ánh mắt lộ vẻ do dự.
Trong danh bạ, chỉ có tên của Tô Kiều được lưu với biệt danh “A – Cảnh sát giao thông gấu nhỏ”, như thể thêm chữ A sẽ giúp cô dễ dàng tìm thấy người mình nghĩ đến nhất.
Nhưng lòng tự tôn lạnh lùng và kiêu ngạo bám lấy trái tim, cố gắng ngăn cản cô không chủ động liên lạc.