Lời từ chối nhẹ nhàng của con gái lại khiến Trì Kỳ Niên nổi trận lôi đình: “Con ngoài phẫu thuật ra thì còn biết gì nữa? Bệnh nhân thì chất đầy trong lòng, còn gia đình thì chẳng buồn để tâm. Về nhà ăn bữa cơm mà cũng muốn đi sớm, con bị làm sao thế hả?”
Trì Cẩn lập tức lên tiếng bênh vực chị: “Ba, chị làm phẫu thuật mệt lắm, ba đừng trách chị ấy.”
“Cả nhà cứ ăn đi, con xin phép trước.” Trì Quất như chẳng bận tâm, kéo ghế trở lại vị trí cũ, rồi bước đi thong thả.
Thái độ bình thản ấy chỉ càng làm Trì Kỳ Niên thêm giận. Ông đập mạnh xuống bàn gỗ đỏ, khiến bát đũa va vào nhau phát ra tiếng lách cách.
“Em gái con còn biết tự lo chuyện cá nhân, còn con thì sao? Đến tuổi lập gia đình rồi mà cứ kéo dài mãi. Việc nhà thì không hỏi han, chỉ biết ru rú trong bệnh viện, nhà cũng chẳng buồn về. Trong ba đứa, con là đứa khiến ba mẹ phiền lòng nhất!”
“Ba!”
“Ông thôi đi!”
“Con mà không đặt gia đình trong lòng, thì sau này đừng bao giờ quay về nữa! Nhà này có con hay không cũng chẳng khác gì nhau!”
Trì Quất bước đi, chẳng nhanh chẳng chậm, tiếng trách mắng phía sau nghe thật quen thuộc. Cô đã quá quen với những lời so sánh đầy cay nghiệt này.
Cô tự hỏi, sự rạn nứt này bắt đầu từ bao giờ?
Có lẽ là từ nhiều năm trước, khi cô lén nộp đơn vào trường y và được nhận. Kể từ khoảnh khắc đó, mối quan hệ cha con này đã định sẵn sẽ xa cách như vực sâu.
Cô sớm đã chấp nhận sự thật rằng, trong ba đứa con, mình là người ít được yêu thương nhất.
Khu tái phát triển cũ nằm cách Nam Khu chỉ một cây cầu, nhưng lại là bức tranh chân thực hơn về cuộc sống con người.
Một nửa là ánh đèn rực rỡ được xây dựng từ tiền bạc, kiêu sa như lớp son đỏ diễm lệ. Một nửa chìm trong bóng tối, chỉ le lói vài tia sáng nhỏ bé, tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể bị thời đại lãng quên.
Dọc hai bên đường là những quán ăn đêm san sát nhau, tiếng xẻng va vào chảo lớn vang lên rộn rã, khói bếp cuồn cuộn, mang theo mùi vị cuộc sống. Trong sự náo nhiệt sôi động ấy, thỉnh thoảng lại xen lẫn tiếng cười nói đầy niềm vui.
Tô Kiều mặc chiếc áo khoác của bác sĩ Trì. Không cần nhìn nhãn, chỉ cần chạm tay vào lớp vải mềm mại, cô cũng đoán được nó không hề rẻ.
Cô sợ cơ thể mình làm hỏng chiếc áo bông đắt tiền, đành để hở cổ áo, co rụt cổ lại để tránh cơn gió lạnh buốt thổi qua.
Ban ngày dáng người thẳng tắp như cây tùng của cô giờ đã khom xuống. Sau một ngày làm việc bận rộn, không kịp ăn bữa cơm nóng, cả người đói lả đến mức không thể đứng thẳng.
Men theo mùi thơm của món ăn nóng hổi, cô băng qua đám đông huyên náo, dừng chân trước một quán phở xào, mua một hộp hủ tiếu xào thịt bò mang về.
Hai bên con đường chính là những ngôi nhà gạch đỏ cũ kỹ, không theo bất kỳ quy hoạch nào, tạo thành những con hẻm nhỏ hẹp và ngoằn ngoèo. Những con hẻm ấy thông nhau như mê cung trong lòng thành phố.
Cô xách túi đồ ăn, bước vào một con hẻm nhỏ không mấy nổi bật.
Trong hẻm, những chiếc đèn đường đã cũ, ánh sáng yếu ớt như ngọn lửa sắp tàn, chẳng biết ngày nào sẽ tắt hẳn.
Dù có công việc khá ổn định, nhưng gia cảnh của Tô Kiều không mấy khá giả. Cô sống trong căn nhà được cơ quan của bà ngoại phân cho từ nhiều năm trước.
Những căn nhà cũ thời đó không có thang máy, cũng không có đèn hành lang, không gian lúc nào cũng thoảng mùi bụi bặm pha lẫn hơi ẩm mốc.
Thế nhưng, so với những toà nhà bê tông hiện đại mọc lên san sát, nơi đây lại tràn ngập hơi ấm của thời gian, sự thân thiện giữa hàng xóm láng giềng như một loại tài sản vô hình quý giá.
Cô dùng ánh sáng từ điện thoại, chậm rãi leo lên tầng bảy. Đối với những người đã quen với thang máy, đây không khác gì một bài tập thể lực. Mùa đông thì leo lên đến nơi đã thở hổn hển, còn mùa hè thì mồ hôi ướt đẫm cả cổ áo.
Tô Kiều đứng trước cửa chống trộm, cố nán lại một lúc.
Cô cắn răng chịu cơn đau âm ỉ nơi vai, cố gắng thẳng lưng, nở một nụ cười rạng rỡ nhất, mang theo tinh thần phấn chấn để bước vào ngôi nhà ấm áp của mình.
Mở cửa, cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách: “Con về rồi đây!”
Căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách có ban công nhỏ, chỉ cần nhìn lướt qua là đã thấy hết. Nội thất và phong cách bài trí mang đậm dấu ấn cuối thế kỷ trước, nhưng ngôi nhà được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ, thoang thoảng mùi nước giặt.
Thấy bà ngoại đang ngồi trên ghế sofa xem phim truyền hình, cô cười, xỏ dép bước vào: “Xem phim ạ?”
Bà cụ nhỏ nhắn cầm một nắm hạt dưa, vừa nhấm nháp vừa liếc túi đồ ăn trên tay cô, trách nhẹ: “Cơm bà để phần cho rồi, lại đi ăn mấy thứ ngoài đường không sạch sẽ.”
“Con ăn tạm chút thôi, cơm bà để mai ăn trưa nhé.” Tô Kiều ngồi bệt xuống sàn, đặt hộp hủ tiếu xào lên bàn trà, nhanh chóng lấy đôi đũa dùng một lần, cúi đầu ăn ngon lành.