Bác Sĩ Trì Đã Thành Công Dụ Dỗ Được Cảnh Sát Tô Chưa?

Chương 14

Vòng qua tấm bình phong, trước sân là dòng nước chảy róc rách qua đá, nối dài những hành lang uốn lượn, mái ngói trắng xám với đầu đao cong vυ't, tất cả chỉ là một phần nhỏ của căn biệt thự.

Bước vào hành lang gấp khúc kéo dài, chỉ cần lơ đễnh là như lạc vào bức tranh đầy thi vị. Không rõ là cô hợp cảnh, hay cảnh làm nền cho cô.

Nếu vào mùa xuân, khi mưa phùn giăng mắc, cả ngôi nhà tựa như lạc vào chốn Giang Nam mờ ảo.

Khi cô bước vào phòng ăn, Trì Kỳ Niên và Tần Vãn Ý đang nhấp trà, bàn chuyện làm ăn.

Ngồi ở một góc khác, Trì Cẩn cầm điện thoại, như đang xem video hài hước, bật cười đến mức cả bờ vai cũng rung nhẹ.

Trì Quất chào hỏi nhàn nhạt: “Ba, mẹ.”

Trì Kỳ Niên đặt tách trà xuống, nét uy nghi toát lên từ cốt cách, nhưng giọng điệu lại ôn hòa: “Ngồi đi.”

Ông phất tay, ra hiệu cho quản gia nhanh chóng dọn đồ ăn lên. Không khí trong căn phòng cuối cùng cũng thêm phần ấm áp.

“Dạo này bận lắm à?”

Tần Vãn Ý rót cho con gái một chén trà Long Tỉnh. Câu hỏi nghe có vẻ quan tâm, nhưng thực chất lại ẩn chứa sự trách móc, trách cô bận rộn đến mức về nhà giống như đăng ký khám bác sĩ chuyên khoa, phải hẹn trước nhiều lần mới gặp được.

Trì Quất cầm chén trà, cười nhạt: “Ngày nào mà chẳng bận?”

“Dự án trung tâm dưỡng lão hợp tác với tập đoàn Cố thì con không chịu tiếp quản, lại cứ khăng khăng chen chân vào cái bệnh viện nhân dân ít tiền, nhiều việc ấy. Con đang trừng phạt ba mẹ, hay là tự trừng phạt chính mình?”

Giọng trách móc trầm thấp của Trì Kỳ Niên, gia chủ Trì gia, nhanh chóng dập tắt bầu không khí ấm cúng vừa nhen nhóm.

Trì Quất nhìn vào làn sóng gợn nhẹ trong chén trà, lạnh lùng đáp lại: “Lần nào ăn cơm gia đình cũng phải có tiết mục chỉ trích này mới thấy thoải mái sao?”

“Ba là ba con, không nói con vài câu được à?”

Trì Kỳ Niên không hài lòng với định hướng nghề nghiệp của con gái. Cuộc chiến này đã kéo dài hàng chục năm, mỗi lần nhắc đến đều không đi đến đâu.

Tần Vãn Ý âm thầm kéo tay áo chồng, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cả nhà ăn cơm, nên vui vẻ một chút, bớt nói đi vài câu.”

May thay, các món ăn nóng hổi được người giúp việc lần lượt dọn lên, phá tan bầu không khí căng thẳng.

Bữa ăn của Trì gia luôn đơn giản mà tinh tế, với ba món mặn, hai món chay và một món canh, tất cả đều làm từ nguyên liệu thượng hạng.

Tần Vãn Ý gắp một miếng cá hấp tươi mềm, đặt vào đĩa của con gái: “Nếm thử cá mú hấp xì dầu này đi, sáng nay mẹ bảo người ra chợ mua tận bè cá đấy. Con vẫn thích món này nhất mà, đúng không?”

“Cảm ơn mẹ, con tự lo được.” Trì Quất nhấc chén canh vi cá lên, từ tốn thưởng thức từng thìa nhỏ.

Sự khách sáo của cô khiến nụ cười trên môi Tần Vãn Ý thoáng chững lại, nhưng bà nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, khẽ lắc đầu: “Ăn nhiều vào, con sống một mình bên ngoài, chắc không chăm sóc bản thân tốt được đâu.”

Trì Quất chỉ đáp lại bằng một tiếng “vâng” nhạt nhẽo, không nói thêm gì.

Lúc này, Trì Cẩn – cô em gái út, cuối cùng cũng chịu buông điện thoại, ghé sát lại gần chị, hỏi nhỏ: “Chị, dạo này chị có rảnh không?”

Cô là đứa con cưng nhất nhà họ Trì, với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, đôi mắt long lanh như biết nói, nụ cười đầy mê hoặc có thể khiến đàn ông phải xiêu lòng.

Nếu Trì Quất là một đoá hoa thanh lãnh, thì Trì Cẩn giống như đoá hồng Damask kiêu sa, tràn đầy sức sống.

Trì Quất mỉm cười: “Có chuyện gì à?”

Trì Cẩn đặt đũa xuống, hớn hở thông báo: “Em đang yêu! Muốn đưa anh ấy ra mắt chị trước, nếu chị đồng ý thì mới dẫn về gặp ba mẹ.”

“Được thôi, em chọn thời gian đi.” Trì Quất vốn chiều chuộng em gái, chẳng buồn suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay.

Trì Kỳ Niên không phản đối việc con gái út tự do yêu đương, có lẽ vì ông tin tưởng vào con mắt đánh giá của Trì Quất. Ông đặt đũa xuống, nói: “Hậu thiên Trì Thừa Tu và Gia Khâm sẽ về nước. Nếu hai con rảnh, có thể ra sân bay đón.”

“Anh cả và chị Gia Khâm về à? Sao đột ngột thế, không báo trước một tiếng.” Trì Cẩn khẽ lẩm bẩm, dường như thời gian đón máy bay trùng với lịch hẹn hò của cô.

Ánh mắt của Trì Kỳ Niên và Tần Vãn Ý dừng lại trên khuôn mặt Trì Quất, như thể lời thông báo này chỉ dành riêng cho cô.

“Con không rảnh, hôm đó con có hai ca phẫu thuật.” Trì Quất bình thản uống canh, nghe đến cái tên Gia Khâm, sắc mặt cô trở nên lạnh lùng, xa cách. Đĩa cá trước mặt cô vẫn chưa động đũa.

Cô đặt chén canh xuống, kết thúc bữa ăn một cách chóng vánh: “Con ăn xong rồi.”

Tần Vãn Ý vội níu con gái lại: “Hôm nay món ăn không hợp khẩu vị sao? Tráng miệng còn chưa mang ra mà.”

“Không cần đâu mẹ, con phải về viết báo cáo. Gần đây công việc nhiều quá, thời gian không đủ dùng.”