Bác Sĩ Trì Đã Thành Công Dụ Dỗ Được Cảnh Sát Tô Chưa?

Chương 13

“Chờ tôi chút.” Trì Quất đi về phía cốp xe, lấy ra một chiếc áo khoác bông dày và một chiếc áo nỉ. Cô không chắc liệu “chú gấu bông nhỏ” có thể mặc vừa không, nhưng đây là tất cả những gì cô có.

Trở lại xe, cô đưa áo cho Tô Kiều, giục: “Mặc vào đi, nhanh lên.”

Tô Kiều do dự, ánh mắt lộ vẻ khó xử: “Ở đây thay sao?”

Trì Quất nheo mắt, cười nhạt: “Hay cô định đứng giữa bãi đỗ xe mà thay?”

“Không hay lắm đâu...” Tô Kiều cúi đầu, lẩm bẩm.

“Cô có gì tôi cũng có.” Trì Quất thích thú nhìn vẻ lúng túng của cô cảnh sát.

“Vậy... cô đừng nhìn tôi!” Tô Kiều từ từ tháo áo, động tác vừa chậm chạp vừa cẩn thận, như cố ý kéo dài thời gian.

“Để tôi giúp.” Trì Quất lấy chiếc áo nỉ trùm lên đầu Tô Kiều, cười nói: “Như này thì không thấy nữa nhé.”

Giấu đầu lòi đuôi.

Cuối cùng, khi Tô Kiều mặc xong, trong không gian chật hẹp của xe, sự im lặng lại tràn ngập, mang theo một cảm giác bối rối dịu dàng.

Áo của cô hơi chật, khiến chiếc áo hoodie gần như biến thành áo crop-top, nên Tô Kiều cứ phải kéo phần vạt áo xuống mỗi lúc một chút.

Trì Quất định gấp chiếc áo khoác rách của cô lại, nhưng khi cầm lên, phát hiện cả phần trước và sau lưng đều có hai lỗ thủng lớn đến nực cười, lớp bông bên trong gần như đã rơi hết.

Cô luồn ngón tay qua một lỗ thủng, giơ lên trước mặt Tô Kiều rồi khẽ ngoắc ngón tay trêu chọc: “Công việc của cô, đúng là tốn quần áo thật đấy.”

“Ôi, nhắc đến mới nhớ! Hôm nay tôi đuổi bắt một tên tội phạm có súng. Lúc đè hắn xuống đất, đột nhiên nòng súng chĩa thẳng vào ngực tôi. May mà tôi dùng khuỷu tay hất ra kịp, súng cướp cò, bắn rách áo luôn.”

Tô Kiều kể lại đầy sinh động, cứ như đang nói về câu chuyện của người khác, biến một tình huống sinh tử thành trò cười chẳng đáng bận tâm.

Nhưng cô không hay biết, người nghe câu chuyện đã đánh mất nụ cười trên mặt từ lúc nào.

Trì Quất lặng lẽ gấp chiếc áo, quay người đặt vào ghế sau xe.

Tô Kiều nhận ra sự không vui của cô, vội vàng chuyển sang chủ đề khác, cố gắng khuấy động không khí: “À này... còn món ‘giang hồ’ mà cô nói thì sao?”

Cô còn phấn khích xoa xoa hai tay, rõ ràng đã đói đến mức không chịu nổi.

“Cô bị thương, cần kiêng đồ cay. Để hôm khác đi.” Trì Quất lạnh lùng huỷ bữa tối đã mong đợi cả ngày, giọng nói chỉ còn lại vẻ lãnh đạm.

“Không... không đi nữa à? Chúng ta có thể ăn món nhạt, như cháo niêu chẳng hạn. Tôi biết một quán...”

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, cắt ngang lời Tô Kiều còn đang lúng túng.

Trì Quất nhìn màn hình, ngập ngừng vài giây rồi mới nhấn nghe.

Trong cuộc gọi, câu trả lời của cô chỉ ngắn gọn vài tiếng “ừm” nhẹ, chẳng mấy chốc đã dập máy.

Khuôn mặt cô trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày, giọng điệu cũng lạnh nhạt như giữ một khoảng cách: “Tôi có việc phải làm, để tôi đưa cô về nhà trước.”

Tô Kiều chẳng bao giờ đoán được suy nghĩ của bác sĩ Trì, như thể chỉ cần sơ suất một chút là sẽ giẫm phải mìn. Cô không hiểu mình đã làm sai điều gì.

“Không cần đâu, cô có việc thì cứ đi đi. Hôm nay làm phiền cô quá rồi.” Tô Kiều thức thời tháo dây an toàn, giấu nỗi thất vọng sâu trong lòng. Trước khi Trì Quất kịp nói gì, cô đã nhẫn nhịn cơn đau nơi vết thương, nhanh nhẹn xuống xe.

“Đi đường cẩn thận nhé.” Tô Kiều vẫy tay tạm biệt, cố gắng nở nụ cười ngoan ngoãn.

Nhưng cô không biết, nụ cười ấy thoáng chút gì đó đượm buồn.

Người trong xe chẳng đáp lại, thậm chí không ngoái đầu nhìn cô, chỉ để lại một làn khói xe mờ nhạt, lạnh lùng rời đi.

Khu Nam của thành phố Châu Hải còn được gọi là khu nhà giàu.

Giữa những dãy biệt thự cao cấp san sát, một khu biệt thự mang tên Tê Từ Công Quán nổi bật như một viên ngọc giữa rừng cây nhân tạo.

Ý tưởng của người thiết kế có lẽ muốn thể hiện sự “tĩnh lặng giữa chốn phồn hoa, ẩn mình giữa đô thị,” nhưng trớ trêu thay, sự tĩnh lặng ấy được xây dựng từ tiền tài và quyền lực chạm tới trời xanh.

Sự hiện diện của nó khiến các khu dân cư cao cấp xung quanh trở nên mờ nhạt, phân chia rõ ràng một rào cản giai cấp khó lòng vượt qua.

Gia tộc họ Trì sở hữu một biệt thự tại đây.

Trì Kỳ Niên, gia chủ, là người yêu thích sự tao nhã và có gu thẩm mỹ đậm chất Trung Hoa. Khi chuyển đến Tê Từ, ông đã chi một khoản tiền khổng lồ để tu sửa biệt thự thành phong cách vườn Tô Châu.

Trong số 18 căn biệt thự của công quán, Trì gia nổi bật nhất với sự bề thế và tinh tế.

Lúc này, quản gia đang đứng trước cánh cửa gỗ tử đàn kép, khoanh tay chờ đợi.

Khi chiếc Cadillac từ từ dừng lại, ông khẽ cúi người, lễ độ chào: “Nhị tiểu thư, chào mừng cô về nhà.”

Trì Quất gật đầu, bước qua bậc cửa cao của chính sảnh.

Bước vào là một tấm bình phong dạng nguyệt môn, với phần nền đá trang trí tựa núi non, vòng tròn tượng trưng cho trăng tròn. Góc tường có một chiếc đèn đá cổ kính, vài nhánh tre làm nền, toát lên vẻ thiền định.