Bác Sĩ Trì Đã Thành Công Dụ Dỗ Được Cảnh Sát Tô Chưa?

Chương 12

Khi Trì Quất bước vào, trên tay cầm theo kim tiêm và thuốc kháng viêm, cô nhìn thấy vai trần của Tô Kiều. Vết thương sâu lộ ra dưới ánh đèn, máu chảy loang ra xung quanh, in hằn vào đôi mắt cô.

Tô Kiều cắn chặt môi, lưng ép sát vào bàn, gân xanh trên cổ nổi rõ từng đường. Cô đau đến cực hạn, nhưng không phát ra một tiếng kêu.

Trì Quất nhíu mày, ánh mắt tối sầm lại. Cô nhìn bàn tay y tá đang xử lý vết thương, cảm giác khó chịu và trách móc tràn ngập.

“Để tôi làm.” Cô lạnh lùng nói, cầm lấy dụng cụ: “Cô đi chuẩn bị thử phản ứng thuốc.”

Y tá trẻ lập tức lùi lại, nhường chỗ cho vị bác sĩ danh tiếng.

Trì Quất lấy từ túi áo ra một viên kẹo, không nói một lời, đặt vào miệng Tô Kiều như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Tô Kiều đau đến mức mặt mày nhăn nhó, nhưng vị ngọt chua dịu lan tỏa trong miệng khiến cô thả lỏng đôi chút.

“Làm sao mà thành ra thế này?” Trì Quất vừa hỏi, vừa nhanh tay khử trùng vết thương, hành động vừa dứt khoát vừa chính xác.

“Kẻ tình nghi cầm dao chém thẳng vào đầu tôi... Á!” Cơn đau đột ngột cắt ngang câu nói của Tô Kiều.

“Đau thì cứ kêu, nín nhịn cũng chẳng bớt đau đâu.” Giọng Trì Quất lạnh nhưng ẩn chứa chút lo lắng.

Tô Kiều hít sâu, môi tái nhợt: “Làm nhiệm vụ thì khó tránh khỏi bị thương, tôi quen rồi.”

Trì Quất không thích câu trả lời ấy, nhưng không nói gì thêm. Cô tập trung khâu vết thương, từng đường chỉ khéo léo, chính xác, giảm thiểu tối đa cơn đau.

“Công việc nguy hiểm thế, sao cô không đổi nghề? Làm cảnh sát tuần tra cũng tốt mà.” Trì Quất băng bó xong, khẽ hỏi.

Tô Kiều cười nhạt: “Tôi nghe nói bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình làm việc giống như thợ sửa nhà, ngày nào cũng bận rộn, vậy sao cô vẫn làm?”

Cả hai không ai trả lời câu hỏi của đối phương, để lại một bầu không khí nặng nề nhưng lại không hề khó chịu.

Trì Quất cầm bút nước, vẽ lên lớp băng quấn quanh vai Tô Kiều vài dòng chữ ngắn gọn: “Vết thương đừng để dính nước, cách ngày thay thuốc một lần, nhớ uống thuốc kháng viêm. Đến lúc tháo chỉ thì tìm tôi.”

“Ừ, được rồi.” Tô Kiều đáp, ánh mắt lén nhìn xuống, dừng lại ở gương mặt nghiêm túc và lạnh lùng của cô bác sĩ.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại chút hơi thở nhè nhẹ. Nếu nhịp thở loạn đi một chút, tất cả cảm xúc đang cố che giấu sẽ dễ dàng lộ ra.

Tô Kiều cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhưng càng làm càng thấy khó khăn, đến mức như nín thở.

Hàng mi mảnh khảnh của Trì Quất khẽ rung, ánh sáng từ đôi mắt cô lóe lên từng tia dịu dàng. Sóng mũi cao và thẳng làm nổi bật gương mặt sắc nét.

Tô Kiều cảm thấy đầu óc trống rỗng, chỉ có một từ vang lên... Tuyệt mỹ!

Cô không thể tìm ra lời nào hay hơn để miêu tả người trước mặt.

Như cảm nhận được ánh mắt chăm chú đang nhìn mình, Trì Quất quay lại, đôi mắt chạm phải ánh nhìn bối rối chưa kịp lẩn tránh.

Cô khẽ cười, nụ cười mềm mại như gió xuân: “Tiêm xong uốn ván thì ngồi đây chờ tôi. Tôi đi lấy cho cô một chiếc áo khoác.”

Nhìn người khiến mình lún sâu từng chút chuẩn bị rời đi, Tô Kiều bỗng muốn kéo tay cô lại, nói rằng “Đừng đi.” Nhưng giữa sự rối ren, cô không tìm ra lý do nào hợp lý.

Có lẽ vì nghĩ rằng chỉ cần Trì Quất ở bên, vết tiêm cũng sẽ không đau nữa.

Từ góc nhìn của Trì Quất, Tô Kiều im lặng, đôi mắt đỏ hoe vì đau đớn lại ánh lên vẻ đáng thương.

“Không muốn tôi đi à?” Trì Quất nhẹ nhàng phá tan suy nghĩ của “chú gấu bông nhỏ”, ngồi xuống bên cạnh với nụ cười ấm áp.

“Không... không có! Hay là... cô cho tôi thêm một viên kẹo đi?” Tô Kiều không giỏi nói dối, ánh mắt lúng túng đảo khắp nơi, vành tai đỏ rực.

Trì Quất nhìn vẻ ngượng ngùng của cô, cười khẽ: “Cô vẫn còn một viên mà, tôi hết rồi.”

“Thôi, vậy trả cô này.” Tô Kiều lấy viên kẹo trong túi, đặt vào tay Trì Quất, rồi quay đầu nói với y tá: “Nhanh tiêm đi, tôi đói rồi.”

Cô y tá đứng cầm kim tiêm, tay đã mỏi nhừ, lặng lẽ quan sát màn tương tác ngọt ngào của hai người.

Lạnh lùng như Trì Quất mà cũng biết dỗ cảnh sát bị thương? Ai mà không thấy cặp đôi này “ngọt sâu răng” cơ chứ?

Cô y tá nghĩ thầm, có lẽ cần ngay một liều insulin mới đủ chống chịu.

Ngoài trời, gió đông rít từng hồi, mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt. Trì Quất vội vàng bước về phía xe, dáng đi hối hả khiến người khác khó đoán lý do.

Tô Kiều, như cái đuôi nhỏ, lẽo đẽo chạy theo sau: “Cô... cô đi chậm chút được không?”

Trì Quất mở cửa xe, gần như kéo cô ngồi vào ghế phụ: “Mau lên xe.”

Tô Kiều lóng ngóng, không cẩn thận va đầu vào mép cửa, ôm đầu kêu lên: “Ôi! Áp giải tội phạm còn không gấp gáp thế này!”

Nhìn biểu cảm ngốc nghếch của cô, Trì Quất bật cười. Cô định đưa tay xoa đầu an ủi, nhưng sợ hành động quá thân mật sẽ không phù hợp, đành nhịn lại.