Cuộc trò chuyện kết thúc mà chẳng đi đến đâu. Trì Quất theo thói quen nhét tay vào túi áo blouse, khẽ gật đầu chào rồi xoay người rời đi, động tác dứt khoát không chút do dự.
Trong suốt cuộc trao đổi, Tô Kiều hầu như không nhìn thẳng vào gương mặt của vị bác sĩ. Dù khuôn mặt ấy đã bị che khuất bởi chiếc khẩu trang, ánh mắt kia vẫn khiến cô khó xử.
Chỉ đến khi Trì Quất đi xa dần, Tô Kiều mới lặng lẽ quay đầu, nhìn theo bóng lưng mảnh mai ấy.
Khi một người trở nên đặc biệt trong mắt bạn, vẻ ngoài của họ không còn quan trọng nữa. Đôi khi, chỉ cần một bóng hình mờ nhạt cũng đủ khiến trí tưởng tượng bay xa.
Hình ảnh đầu tiên của Trì Quất chợt ùa về, quấy rầy tâm trí Tô Kiều...
Quốc lộ 104.
Hiện trường vụ tai nạn chìm trong khói bụi và những đám bọt chữa cháy. Cơn gió lạnh buốt thổi qua, len lỏi vào từng kẽ hở, như muốn xuyên thấu cả xương cốt.
Trì Quất bước ra từ giữa đám bọt ấy, như thể được bao phủ bởi ánh sáng của sự sống, tựa thiên thần giáng thế. Hình ảnh của cô giữa khung cảnh tang thương ấy mang đến một tia hy vọng sống động, khiến người ta không khỏi rung động.
Chiếc áo blouse trắng giản dị càng tôn lên khí chất điềm tĩnh, thanh thoát của cô. Dường như những năm tháng chứng kiến sinh tử đã rèn luyện cho cô sự bình thản đến khó tin.
Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc đó, và ngay cả thần chết cũng dường như lùi bước.
Qua lớp kính chắn gió của mũ bảo hiểm, Tô Kiều vẫn có thể cảm nhận ánh sáng từ Trì Quất rực rỡ đến nhường nào. Ánh sáng ấy khiến cô phải nheo mắt lại, như thể bị mặt trời thiêu đốt.
Không hiểu vì sao, ánh mắt của cô dường như bị hút chặt vào khuôn mặt ấy, chẳng thể rời đi.
Lúc đó, giọng nói chuyên nghiệp của Trì Quất vang lên: “Đau đầu có thể là dấu hiệu chấn động não, cũng không loại trừ khả năng gãy xương sọ. Nhưng vấn đề lớn nhất hiện tại là l*иg ngực và xương sườn. Túi khí an toàn đã gây tổn thương mô mềm vùng ngực, dẫn đến hạn chế hô hấp. Tôi lo ngại xương sườn bị gãy có thể làm tổn thương phổi. Nếu xuất hiện tràn máu hoặc tràn khí mà không được cấp cứu kịp thời, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Giọng nói của cô nghe lạnh lùng, nhưng lại ẩn chứa một sự dịu dàng khó nhận ra, như dòng nước lạnh chạm vào tai, dần ngưng tụ thành băng.
Đôi mắt đào hoa của Trì Quất, dù nhìn vào đâu, cũng mang theo vẻ dịu dàng vô hạn, tạo nên sự đối lập hoàn toàn với khí chất lạnh nhạt của cô.
Ánh mắt ấy trong suốt đến mức đáng sợ, như vực sâu ẩn dưới mặt nước, chỉ cần lơ đãng bước chân là rơi vào, không thể quay đầu.
Trong khoảnh khắc đó, Tô Kiều suýt nữa đã trượt ngã.
“Đi thôi, chúng ta cần nói chuyện.” Giọng Kỷ Nam Tinh vang lên, kéo Tô Kiều ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Cô hiểu Kỷ đội muốn nói gì. Sau chút do dự, cô khẽ đáp: “Ừm.”
Trì Quất vừa xoa bóp đôi vai mỏi nhừ, vừa bước đến trước cửa văn phòng. Khi vừa định mở cửa, cô nghe thấy tiếng nói cười vọng ra từ bên trong.
Cô đẩy cửa, liền thấy Đồng An An, bác sĩ nhi khoa, đang cầm điện thoại, tranh luận sôi nổi với Hạ Trạch, bác sĩ chấn thương chỉnh hình.
Họ là hai người đồng nghiệp hiếm hoi mà Trì Quất có thể coi là bạn. Chuyện họ ghé qua văn phòng cô trò chuyện chẳng có gì lạ.
Đồng An An ngẩng đầu, tinh nghịch nói: “Ồ, người đẹp bác sĩ số một trên hot search đã về rồi kìa!”
“Tan làm rồi còn chưa chịu đi, thích không khí mới lạ của khoa Chấn thương chỉnh hình đến vậy à?” Trì Quất vừa nói vừa ngồi xuống ghế, định bụng bắt đầu gõ bệnh án sau phẫu thuật.
“Hồ sơ mai viết cũng được mà...” Hạ Trạch đẩy ghế xoay, lướt một cách thành thục đến bên cạnh cô: “Cô nên xem ngay hot search đi.”
Trì Quất nhướn mày đầy nghi ngờ: “Hot search gì?”
Cô vốn không quan tâm đến những chuyện ồn ào trên mạng. Trong mắt cô, mạng xã hội chẳng khác gì một vùng đất hoang vô pháp, nơi ai cũng có thể tùy tiện giẫm đạp, để lại toàn những hỗn loạn khó chịu.
“Cô cứu người xong được lên hot search đấy. Mọi người trên mạng đang chia sẻ rầm rộ, còn lập cả hashtag cho cô. Nghĩ thử xem, đổi nghề làm influencer đi, chắc kiếm được nhiều hơn là ngày nào cũng vất vả trên bàn mổ.”
Đồng An An đưa điện thoại cho cô, mở sẵn một video có lượt chia sẻ hơn mười nghìn. Đó là đoạn quay lại toàn cảnh cứu hộ từ góc nhìn của người qua đường.
Trì Quất chỉ thở dài: “Chuyện cứu người, ai ở đấy mà chẳng làm được. Có gì to tát đâu.”
Cô thấy video ồn ào quá, liền nhấn tạm dừng. Khung hình ngừng lại đúng lúc Tô Kiều lao vào đám lửa rực cháy.
Ánh mắt cô lướt qua một cách hờ hững, nhưng tay đang định gõ bàn phím thì bất giác khựng lại.
Đó chỉ là một khoảnh khắc ngừng lại rất nhỏ, không ai có thể nhận ra, được che giấu khéo léo dưới vẻ ngoài bình thản.
Đồng An An rút điện thoại về, trêu chọc: “Cô đúng là kiểu người không màng danh lợi, nhìn mà thấy mê.”
Hạ Trạch đứng dậy, cười nói: “Cô chẳng phải không biết, nếu Trì Quất không làm bác sĩ, thì đã về nhà thừa kế gia tài bạc tỷ rồi. Làm influencer chỉ là trò vặt!”