Bác Sĩ Trì Đã Thành Công Dụ Dỗ Được Cảnh Sát Tô Chưa?

Chương 3

Đồng An An lườm anh một cái, bật cười khinh khích: “Tôi còn tưởng có gì giật gân lắm. Ai dè chờ mãi chẳng có "dưa" nào ngon. Đi đây.”

Hai người rời đi, văn phòng lại trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Trì Quất ngồi đối diện với màn hình trống trơn, ngẩn ngơ một lúc rồi tựa lưng vào ghế, xoa thái dương để xoa dịu cơn mệt mỏi.

Điện thoại trên bàn như bị bỏ bùa, không ngừng khơi dậy sự tò mò của cô.

Cô cắn môi dưới, do dự một lúc. “Có gì mà phải quan tâm mấy chuyện vặt vãnh trên mạng chứ?”

Nhưng thực tế là, trong lòng khinh thường chính sự dao động của mình, tay cô đã nhanh chóng cầm lấy điện thoại. Động tác dứt khoát đến mức không giấu nổi chút bồn chồn.

Khi mở Weibo, ánh mắt cô lập tức sững lại.

Ba từ khóa đang chiếm trọn vị trí đầu bảng hot search khiến cô hoàn toàn bất ngờ.

#Cảnh sát và bác sĩ cứu hộ ngọt ngào đến tan chảy#

#Cảnh sát công bác sĩ thụ: Cặp đôi quốc dân#

#Hoa bách hợp nở rộ từ liên minh cảnh sát - bác sĩ#

Trì Quất nhìn những từ khóa “gây mù mắt” ấy, khóe môi co giật, bật cười khổ sở: “Cảnh sát công bác sĩ thụ? Đây là cái quái gì vậy!?”

Một luồng giận dữ vô hình trỗi dậy trong lòng cô, như một quả bóng bay phồng lên đến giới hạn, chỉ chực chờ bùng nổ.

“Boom--”

Cuối cùng, nó cũng nổ tung.

Không cam tâm, cô mở ngay từ khóa thứ hai, bấm vào bài đăng hot nhất và bắt đầu đọc. Chẳng dừng lại ở đó, cô lần lượt nhấn vào tất cả các hashtag liên quan.

Trì Quất, người vốn luôn điềm tĩnh, lần đầu tiên trong đời bộc lộ cảm xúc phẫn nộ trên mạng xã hội.

Ngón tay thon dài của cô gõ nhanh trên bàn phím điện thoại, như thể muốn làm bốc cháy nó: [Tôi ship bác sĩ công cảnh sát thụ! Chúa ship còn thấy hợp lý đây này!]

Cô dứt khoát nhấn gửi, chờ đợi một ai đó phản hồi. Nhưng kết quả lại như ném đá xuống biển, chẳng ai thèm quan tâm.

Trì Quất hậm hực đặt mạnh điện thoại xuống bàn, thở dài: “Thôi, tan làm về nhà.”

Bãi đỗ xe ngoài trời của bệnh viện.

Hai vị cảnh sát đang đứng trong một góc khuất của bãi đỗ xe. Cuộc đối thoại giữa họ chẳng mấy suôn sẻ, và sau một hồi tranh cãi kịch liệt, bầu không khí dường như chìm vào hố băng lạnh buốt, khiến cả hai đều thấy nhói đau.

Giọng của Kỷ Nam Tinh khàn đi đôi chút: “Suốt hai năm qua, tôi gánh hết áp lực từ cấp trên để giữ vị trí đội phó cho cô. Cô phải hiểu ý của tôi.”

Cuộc hẹn hôm nay, cô chỉ có một mục đích duy nhất, kéo người đồng đội của mình ra khỏi cơn ác mộng của quá khứ.

Nhưng đáp lại, Tô Kiều chỉ bật cười cay đắng, khóe mắt ửng đỏ, đôi vai run rẩy cố nén lại tiếng khóc.

“Cô vẫn không hiểu sao? Tô Kiều của ngày hôm đó đã chết rồi. Người đứng trước mặt cô bây giờ chỉ là một kẻ vô dụng, mãi kéo tụt cả đội xuống mà thôi.”

Cô chỉ tay vào ngực mình, từng ngón tay như đang tự đâm sâu vào trái tim vốn đã tan nát.

Cô sắp gục ngã.

Những thất bại trong quá khứ đã nghiền nát niềm kiêu hãnh của cô thành tro bụi. Nỗi đau chẳng thể nói thành lời đã ngấm vào từng khớp xương, hòa vào máu thịt, trở thành thứ căm hận chính bản thân cô không thể xóa nhòa.

“Dẫu gió có lớn đến đâu, nó cũng không thể đưa chúng ta trở lại ngày xưa, đúng không?” Kỷ Nam Tinh thở dài, một tiếng thở dài nhạt nhòa, cuốn trôi tất cả hy vọng.

Ngực Tô Kiều quặn thắt, đôi môi tái nhợt mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng chẳng thành lời.

Khi cô ngẩng lên, bóng lưng Kỷ đội trưởng đã khuất xa, chìm vào màn sương mờ của buổi chiều tà.

Cô đứng chết lặng tại chỗ, đôi môi trắng bệch thì thầm câu hỏi tự vấn đầy nghiệt ngã: “Dẫu gió có lớn đến đâu... cũng không thể đưa chúng ta trở lại ngày xưa sao?”

Phải! Ngoại trừ trong giấc mơ.

Trời đã chạng vạng. Tòa nhà cấp cứu sáng rực ánh đèn, bệnh viện vẫn đông đúc như thường lệ. Mọi người ở đây dường như đều đang gồng mình chống chọi để giành giật từng khoảnh khắc sống.

Đèn đường bật sáng, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng dịu dàng. Nơi nào có ánh sáng, nơi đó có hy vọng.

Chỉ riêng Tô Kiều vẫn bị bỏ lại trong bóng tối của mái che mưa, bóng tối như đang cười nhạo cô, nhạo báng rằng cô vẫn mãi sống trong quá khứ tù túng, chẳng thể nào thoát ra.

Hít sâu một hơi, cô thu lại cảm xúc hỗn loạn, lên chiếc xe phân khối lớn của cảnh sát và lái ra khỏi cổng bệnh viện.

Một chiếc Cadillac đen bóng chạy ngang qua. Theo phản xạ, cô liếc nhìn biển số xe.

Nhưng chưa kịp đi được vài mét, chiếc xe vừa rẽ phải bất ngờ phanh gấp, suýt lao thẳng vào dải cây xanh bên đường.

Tô Kiều lập tức bóp phanh, tâm trạng vốn đã rối bời vì việc quay lại đội điều tra hình sự, nay lại gặp thêm một vụ va chạm giao thông. Lông mày cô nhíu chặt, nếp nhăn giữa trán hằn rõ như chữ “xuyên.”

Một ngày như thế này, chẳng việc gì suôn sẻ.

Chiếc Cadillac dừng khựng lại, người lái xe – Trì Quất nhấn phanh mạnh đến mức cơ thể theo quán tính lao về phía trước vài lần. Cô giữ chặt vô lăng, khuôn mặt điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.