Bác Sĩ Trì Đã Thành Công Dụ Dỗ Được Cảnh Sát Tô Chưa?

Chương 1

Những con hẻm tối dưới màn đêm tĩnh lặng, khung cửa sổ treo lơ lửng trước bình minh, căn bếp hòa quyện giữa băng giá và ngọn lửa, khoang xe rung lắc đầy ám muội...

Tiếng nói trong trẻo, lạnh nhạt của một người phụ nữ vang lên giữa ánh sáng chói lòa của đèn mổ: “Kim khâu, kẹp, chỉ số 4.”

Người phụ nữ đứng trước bàn phẫu thuật, bình thản gọi tên từng dụng cụ với sự thành thạo. Dưới ánh đèn không bóng, dáng hình thanh mảnh của cô như được phủ lên một lớp ánh sáng trắng tinh khôi, không chút tỳ vết.

Một trợ lý bác sĩ ngạc nhiên hỏi: “Bác sĩ Trì, cô định tự mình khâu sao?”

Trong những ca phẫu thuật không nghiêm trọng, bác sĩ chính thường không trực tiếp thực hiện việc khâu vá. Đây là công việc của trợ lý thứ nhất, hoặc nếu cần, có trợ lý thứ hai thay thế.

Trì Quất liếc nhẹ qua, ánh mắt ấm áp như chứa chút mơ màng sau lớp khẩu trang.

Hình ảnh một người trong bộ giáp nghiêm nghị thoáng hiện trong đầu cô. Người đó từng cúi thấp, khẩn cầu cô: “Xin cô, hãy cứu anh ấy!”

Một người luôn giữ dáng vẻ thẳng thớm như không biết cúi đầu, lại hạ mình vì đồng đội. Nhưng ngay cả lúc đó, cô cũng không kịp nhìn rõ khuôn mặt ẩn sau chiếc mũ bảo hiểm kia.

“Người do tôi mang từ hiện trường về, tôi phải chịu trách nhiệm đến cùng.”

Câu trả lời của Trì Quất như dành cho trợ lý nghe, nhưng cũng như để hoàn thành lời hứa với người đã cầu xin cô.

Đôi tay được bao bọc bởi găng tay phẫu thuật trắng muốt khẽ nâng lên, nhận lấy dụng cụ từ y tá. Những ngón tay thanh mảnh, gân guốc hiện rõ qua lớp găng tay bó sát. Khi cô cầm chiếc kẹp, từng động tác đều mượt mà, khéo léo.

Mũi kim cong đáp xuống, khoảng cách với vết cắt được đo đạc chuẩn xác, từng mũi khâu gọn gàng, ngay ngắn, khiến người nhìn không khỏi thán phục.

Bàn tay của cô vững vàng như hơi thở, nhẹ nhàng và tự nhiên.

Khi đường khâu hoàn thành, trợ lý thở dài cảm thán: “Kỹ thuật khâu của bác sĩ Trì vẫn luôn đẹp mắt như vậy.”

Đối với Trì Quất, đó chỉ là kỹ năng cơ bản của một bác sĩ phẫu thuật, không đáng để cô bận tâm.

Sau khi buộc nút và cắt chỉ, cô mệt mỏi dặn dò: “Đưa bệnh nhân vào ICU theo dõi. Đêm nay cần đặc biệt chú ý, có vấn đề gì báo ngay cho tôi.”

“Rõ, bác sĩ Trì. Cảm ơn cô đã vất vả.”

“Cảm ơn mọi người.”

Tách!

Đèn báo phẫu thuật trên hành lang tắt.

Ở khu vực chờ, hai bóng dáng trong đồng phục cảnh sát lao vội đến như mũi tên, không đợi y tá gọi đã đứng chắn ngay cửa, ánh mắt căng thẳng.

Trên khuôn mặt họ hiện rõ sự lo lắng, giống như những thí sinh đang chờ kết quả kỳ thi, sẵn sàng đối diện với niềm vui tột cùng hoặc nỗi đau tột độ.

Trì Quất vừa thay áo blouse trắng bước ra đã bị hai nữ cảnh sát chặn đường.

Người đội trưởng, Kỷ Nam Tinh, nhanh chóng hỏi: “Bác sĩ Trì, tình hình của Trình Sán thế nào rồi?”

“Đội trưởng Kỷ không cần lo lắng, ca phẫu thuật rất thành công. Hiện anh ấy cần theo dõi vài ngày trong ICU, nếu các chỉ số ổn định sẽ chuyển về phòng thường. Anh ấy là cảnh sát, thể trạng tốt, nhưng chấn thương xương cần thời gian hồi phục... À, nhớ mang theo đồ thay cho anh ấy.”

Trì Quất kiên nhẫn giải thích, ánh mắt bình tĩnh lướt qua hai người.

Đến khi nhìn sang người còn lại, cô khẽ sững lại. Hàng lông mày hơi nhướn lên, một chút kinh ngạc thoáng hiện trong đôi mắt.

Thì ra, khi tháo mũ bảo hiểm, cô ấy lại có dáng vẻ này.

Bức màn bí ẩn bị vén lên, khiến Trì Quất cảm thấy nhẹ nhõm lạ kỳ. Khuôn mặt mộc mạc, gọn gàng của người đối diện vượt ngoài tưởng tượng của cô.

Tô Kiều cầm chiếc mũ bảo hiểm, dáng vẻ cứng cỏi sau khi xử lý hiện trường tai nạn vẫn chưa tan biến. Bộ đồng phục cảnh sát bó sát tôn lên vóc dáng mạnh mẽ của cô.

Mái tóc ngắn chấm vai được vén gọn gàng sau tai, khiến người khác khó lòng rời mắt. Đôi mắt phượng dài, sắc sảo, cùng khóe môi cong tự nhiên tạo cảm giác vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.

Nếu không vì ánh mắt lạnh lùng kia, khuôn mặt này thật sự rất đáng yêu. Có chút gì đó khiến người ta muốn... bóp thử một cái?

Trì Quất thầm nghĩ, khóe môi khẽ cong. Nhưng ngay sau đó, sự mệt mỏi dâng trào khiến cô không còn sức để nghĩ thêm.

Từ sáng sớm, cô đã bận rộn khảo sát vùng nông thôn, lại gặp phải vụ tai nạn bất ngờ, buộc phải đích thân thực hiện ca phẫu thuật khẩn cấp. Đến giờ, cô không còn đủ tinh thần để ứng phó với những ánh mắt đầy cảm xúc trước mặt.

Kỷ Nam Tinh nhận ra vẻ mệt mỏi trong mắt Trì Quất, cô lại cúi đầu cảm ơn lần nữa: “Cảm ơn cô đã ra tay kịp thời trong lúc nguy cấp. Sau này, tôi sẽ đại diện đội điều tra hình sự đến cảm ơn cô một cách chính thức.”

Trì Quất không trả lời. Trong lòng cô thoáng dâng lên một chút hụt hẫng, mà nguồn cơn lại đến từ sự im lặng của nữ cảnh sát cưỡi mô tô kia.

Tại sao không nói gì?

Dù chỉ một lời cảm ơn cũng được, ít nhất để cô biết rằng sự nỗ lực của mình đã không uổng phí.

Không tự nhận ra, lúc này Trì Quất trông chẳng khác nào một cô bé nhỏ tuổi giận dỗi vì không nhận được phần thưởng mong đợi.