Vô Hạn Khủng Bố: Vừa Điên Vừa Thích Diễn

Chương 3: Vĩnh hằng

Dưới ánh sáng của tia laser đỏ và đèn đường xa xa, trông giống như một đài phun nước mini hình người.

Không ai dám tiến lên nữa.

Trong không khí tràn ngập đủ loại mùi vị phức tạp, nhưng cũng không khó để phân biệt.

Ít nhất có hai tên lính đánh thuê bị dọa tè ra quần, ôm chặt súng nức nở cầu nguyện.

Tống Táng không để ý đến bọn họ, cúi đầu, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bạch, vùi mặt vào bộ lông mềm mại của nó.

Cậu nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Bạch, có phải tao không nên cứu mày không?"

Mất trí nhớ thật sự rất phiền phức, khiến cậu hoàn toàn mù mờ về thế giới, chỉ có thể rút kinh nghiệm từ thực tế.

—— Bây giờ cậu đã hiểu, cậu tuyệt đối không thể kết giao với kẻ yếu.

Tống Táng không rơi một giọt nước mắt nào, mà lặp đi lặp lại trong lòng, phải nhớ kỹ bài học này.

Cậu cẩn thận buông Tiểu Bạch ra, đứng dậy, nhìn những tên lính đánh thuê đang sợ hãi, khóe môi nở nụ cười nhạt.

"Đừng ai nhúc nhích."

Trong con hẻm chợt im lặng, có tiếng bước chân nhỏ vụn di chuyển. Là lũ chuột cống đang hoảng sợ bỏ chạy, phát ra tiếng sột soạt.

Nhưng Tống Táng đã không còn bị đe dọa nữa.

"Chạy càng nhanh, chết càng thảm." Cậu ngẩng cao đầu, sửa lại chiếc áo sơ mi rách nát của mình, giọng nói kéo dài ra lười biếng: "Hình như tao vừa học được cách lột da đấy, đừng chọc tao nổi giận nữa."

...

Gϊếŧ người, là việc đơn giản nhất trên thế giới này.

Ít nhất, càng đơn giản hơn so với bảo hộ.

Tống Táng vẫn mỉm cười, dẫm nát những thi thể đầy máu.

Cậu rất kiên nhẫn, động tác cũng lưu loát, những cái chân tay méo mó biến dạng kia, toàn bộ bị cậu đào hố chôn xuống.

Tàn dư thịt vụn và máu, theo dòng nước tuyết lạnh lẽo chảy vào cống thoát nước.

Rửa tay sạch sẽ trên nền tuyết, Tống Táng đưa tay lau mặt, nhặt lên chiếc áo phao còn dùng được, bọc Tiểu Bạch lại.

Khi tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa, Tống Táng đã ôm Tiểu Bạch về nhà.

Nói đúng hơn, nơi này là "nhà" mà chú Lưu tốt bụng cho cậu thuê.

Sau này cậu phải tránh xa tất cả những người tốt bụng.

Tắm rửa xong, gột sạch máu me trên người, Tống Táng vén mái tóc đen ướt nhẹp ra sau tai, thay một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, khoác khăn lông ngồi ở phòng khách.

Tiểu Bạch không nhìn cậu.

Con chó to ngày thường ồn ào, lúc nửa đêm lại im lặng lạ thường. Nó nằm im bất động, máu trên lông thế nào cũng không rửa sạch được.

Tống Táng chống cằm bình tĩnh nhìn nó, đôi mắt đen láy chứa đầy băng giá và nụ cười méo mó mơ hồ.

"Tiểu Bạch, chỗ này hình như không thể ở lại nữa rồi."

"Tiểu Bạch, tao hơi mệt."

"Chờ tao ngủ một giấc, rồi sẽ đưa mày đi."

"... Chết cũng tốt, chờ tao dành dụm tiền, mua cho mày một cái quan tài."

Cái chết tức là vĩnh hằng.

Làm người phải lạc quan lên.