Vô Hạn Khủng Bố: Vừa Điên Vừa Thích Diễn

Chương 2: Tiểu Bạch

Cậu không ngờ tới, Tiểu Bạch vậy mà không nhúc nhích, cứ cắn chặt lấy tay áo cậu.

"Đoàng ——!"

Kẻ trong bóng tối bóp cò, viên đạn vừa chạm vào người Tống Táng đã bị bật ra, lăn xuống cống thoát nước ven đường.

Tiếng súng khá lớn, nhưng Tiểu Bạch vẫn không nhúc nhích, nó gần như cắn rách áo phao của Tống Táng thành hai lỗ.

Bình thường nhát gan như vậy, lúc này lại cứng đầu làm gì chứ?

Tống Táng không hiểu lắm tâm lý loài chó, rất muốn xách nó lên ném đi chỗ khác.

Nhưng mà... Tiếng bước chân dẫm trên nền tuyết quá rõ ràng, bọn họ đã bị bao vây rồi.

Tống Táng đành phải ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Bạch, dùng lưng đón mưa bom bão đạn.

Trước đây không nên cho con chó ngốc này ăn béo quá, bây giờ cậu dùng cả người cũng không thể che chắn hết cho nó.

Súng máy bắn tới tấp, thỉnh thoảng còn có kim gây tê bắn ra từ nơi nào đó.

Mùi thuốc súng nồng nặc bốc lên trong không khí, tuyết tan chảy ra mang theo mùi tanh của cá chết và rau củ thối rữa.

Cống thoát nước ngay bên cạnh Tống Táng.

Hai tháng trước, cậu nhặt được Tiểu Bạch đang run rẩy ở đây.

Hai tháng sau, cậu cũng mất nó ở chính nơi này.

Máu tươi nhuộm đỏ chiếc áo phao rẻ tiền của Tống Táng, lông vũ nhân tạo bị tuyết làm ướt nhẹp, vẫn không ngừng bay phấp phới trong gió.

Toàn bộ lính đánh thuê vũ trang nhân cơ hội bao vây, nhìn thì đông nghịt, nhưng biểu cảm dưới mũ giáp lại là sự hoảng sợ, tay cầm súng không ngừng run rẩy.

Bọn họ điên cuồng nổ súng như thể không muốn sống, cố gắng dùng hỏa lực áp đảo để chế ngự thiếu niên gầy yếu kỳ lạ này.

Ngay lúc Tống Táng đang ôm Tiểu Bạch ngẩn người, một người đàn ông trói đầy thuốc nổ gào thét lao vào người cậu, dường như muốn liều mạng.

Màn kịch này... cứ như thể Tống Táng mới là kẻ truy đuổi bọn họ vậy.

Người đàn ông đó túm chặt quần áo cậu, cố gắng đồng quy vu tận với Tống Táng, trong lúc giằng co gần như lột sạch quần áo cậu, để lộ tấm lưng trắng nõn gầy gò trong gió lạnh.

Gãy rồi thì nên chặt đứt mới đúng.

Tống Táng không quan tâm đến hình tượng của mình nữa.

Cậu nhìn thẳng vào người đàn ông đang hoảng sợ, cong môi, đôi mắt đen sâu thẳm như biển cả mùa đông, phủ một tầng sương mù dày đặc lạnh lẽo.

Mồ hôi lạnh từ từ lướt qua má, tiếng nuốt nước bọt vô cùng rõ ràng.

Cảm nhận được cơ thể trên người mình đang run rẩy, nụ cười của Tống Táng không hề thay đổi. Cậu đưa tay lên, nhẹ nhàng giữ lấy mũ giáp của người đàn ông, rồi xoay người dùng lực.

"Ầm! Ầm! Ầm ——!"

Tiếng nổ long trời lở đất, gần như khiến người ta ù tai.

Đầu hẻm có tiếng xe máy điện rú ga, hòa lẫn với tiếng la hét chửi bới của cư dân trong các tòa nhà.

Mặt đất xi măng thậm chí còn chưa kịp nứt toác, đã hóa thành bột mịn trong nước tuyết, sụp xuống tạo thành một hố sâu khổng lồ.

Sọ người đàn ông vỡ thành từng mảnh, lẫn với những mảnh giáp sắc nhọn, đã không còn nhìn rõ hình dạng.

Hắn đang quỳ rạp xuống đất, bị kẹt cứng trong hố sâu.

Động mạch cổ dường như bị đình trệ trong giây lát, đến lúc này mới bắt đầu "phụt" máu tươi.