Vô Hạn Khủng Bố: Vừa Điên Vừa Thích Diễn

Chương 4: Trò chơi vô hạn

Tống Táng cố gắng an ủi bản thân, đứng dậy ôm lấy cái xác đang dần cứng lại, vùi mặt vào bộ lông mềm mại.

Cậu không quan tâm nửa đêm có kẻ địch đến hay không, dù sao bọn chúng cũng không gϊếŧ được cậu.

Hiện tại Tống Táng chỉ muốn ngủ một giấc.

Cậu cuộn tròn trên ghế sofa, nhắm mắt lại.

...

Vào khoảnh khắc chìm vào giấc ngủ, không biết vì sao có ánh sáng chói lòa chiếu tới, Tống Táng dường như nhìn thấy Tiểu Bạch đang vui vẻ nhảy nhót.

Cậu giật mình, mở to mắt, lại phát hiện trong lòng trống rỗng, chú chó béo trắng đã biến mất.

Tống Táng không nói gì, lấy lại bình tĩnh, quan sát tình hình xung quanh.

Cậu thậm chí không nghi ngờ đây là mơ.

Bởi vì cậu rất hiểu rõ cơ thể mình và những giấc mơ của mình.

—— Trong mơ cậu hoặc là đang ở hiện trường thảm sát, hoặc là đang ăn một nồi thịt kho tàu to đùng.

Nhưng giờ phút này, Tống Táng đang nằm trên một chiếc ghế sofa cực kỳ êm ái, đắp một tấm chăn mỏng mềm mại.

Hương thơm ngào ngạt của cà phê lan tỏa khắp nơi, vừa sảng khoái vừa thư giãn.

Nơi này dường như là một quán cà phê lớn, được chia thành hai khu vực chính và phụ. Vị trí ghế sofa của Tống Táng rất tốt, thoải mái, bức tường màu xanh đậm che khuất tầm nhìn từ cửa trước, đối diện có hai ô cửa sổ mái vòm cổ điển tinh xảo.

Ánh nắng ấm áp le lói xuyên qua cửa sổ chiếu xuống tấm thảm, nhưng cảnh vật bên ngoài lại mơ hồ, nhìn kỹ cũng không rõ.

Chiếc đĩa than bên cửa sổ đang quay, giai điệu khàn khàn mà êm dịu, tiếc là Tống Táng chưa từng nghe qua.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ khu vực chính truyền đến. Tống Táng tạm dừng suy nghĩ, chớp chớp mắt, con ngươi phủ một tầng hơi nước mông lung.

Cậu khẽ cắn môi dưới, vội vàng kéo chăn, nhanh chóng trùm kín người. Cơ thể gầy yếu cuộn tròn thành một cục, run rẩy lo lắng.

Mặc dù người phục vụ đang đi về phía cậu chỉ là một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa.

Cô ấy có gương mặt ngọt ngào, đội mũ lưỡi trai, trông không hề có tính công kích. Mặc áo phông trắng, quần jean xanh nhạt, ngoài khoác một chiếc tạp dề xanh đậm, vạt áo còn dính vài vết cà phê nhỏ.

Cách ăn mặc quá đỗi bình thường này khiến người ta vô thức buông lỏng cảnh giác.

Nhưng Tống Táng vẫn không nhúc nhích. Cậu như một chú thỏ trắng sợ hãi, cuộn tròn trong góc, ngón tay nắm chặt tấm chăn lông.

"Chào anh, người chơi Tống Táng. Chào mừng đến với thế giới trò chơi vô hạn." Giọng nữ nhẹ nhàng vang vọng trong quán cà phê vắng lặng.

Cả người Tống Táng cứng đờ, lấy hết can đảm chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cô gái hồi lâu, rồi mới nhỏ giọng hỏi: "Chào chị... Cho em hỏi đây là đâu ạ?"

"Đây là phòng nghỉ của người chơi, miễn phí cung cấp đồ uống, đồ ăn nhẹ, và tư vấn hướng dẫn cho người chơi," đối phương cười tươi, thái độ vẫn nhiệt tình, "Tôi là nhân viên phục vụ số một, rất vui được phục vụ bạn."

Hình như do cô ấy nói quá nhiều quá nhanh, Tống Táng nhất thời không tiếp thu được lượng thông tin lớn như vậy, trợn tròn mắt, sợ hãi rụt người về phía sau ghế sofa.

Hơi nước quanh hốc mắt cậu càng thêm rõ ràng, làm ướt hàng mi dài cong vυ't, nước mắt lưng tròng.

Tống Táng thích nhất đóng vai một chú thỏ trắng sợ hãi và yếu đuối.

Ngoại hình của cậu cũng đủ để khiến lời nói dối này trở nên hoàn hảo.