Nhưng chị cậu thì sao, suốt ngày phải ở phía sau cô dọn dẹp cục diện rối rắm không nói, còn bị không biết bao nhiêu người chê cười… Cố Giang Hà đang nghĩ ngợi, một bát sứ lớn đựng bốn cái bánh bao trắng trắng mập mập, nóng hôi hổi được đưa đến trước mặt.
"Này, đỡ phải mua cơm."
Cố Giang Hà mặt lạnh tanh, nhận bát sứ lớn, mím môi xoay người đi mất.
Cố Yên thở phào, trở về gắp hết bánh bao ra, nhà bác sĩ Hoàng sát vách không có ai, chắc đi trực ca đêm, lúc nãy về phòng, Cố Yên nhặt một cây hành đặt lại lên bàn bếp của bác sĩ Hoàng.
Tính tình cô chính là như vậy, không muốn chiếm tiện nghi của ai, mọi việc sòng phẳng mới thoải mái.
Cố Yên không lấy đồ trong túi ra, cô không muốn để Cố Giang Hà đuổi đi lần nữa, cho nên cô phải nhanh chóng kiếm tiền, sau đó dọn ra ngoài.
Cố Yên không biết, Cố Giang Hà thức trắng đêm không ngủ.
Cố Giang Hà đã ăn bánh bao, vỏ bánh xốp mềm có độ dai, nhân rau cải có chút mỡ lợn, hương vị vô cùng ngon.
Trong ấn tượng của cậu, chị gái không hay nấu cơm, làm nhiều nhất chính là nhóm lửa, mà đó còn là bị mẹ ép làm, hôm nay chị ta thật sự rất khác, cô lương tâm cắn rứt, hay định giở trò gì đây?
Không lướt video, không xem phim, lại không có gì giải trí, ban ngày thì mệt mỏi cả ngày, Cố Yên ngủ rất sớm.
Sáng hôm sau, Cố Yên rửa mặt, đánh răng, nấu cơm, rồi bắt đầu đi làm việc vặt.
Thời gian còn sớm, sắc trời chưa rõ, không khí se lạnh, Cố Yên một đường chạy chậm, cũng không phải cô vội vàng, mà là vận động có thể tiêu hao mỡ, Cố Diễm Diễm chính vì quá lười, lại ăn nhiều nên mới béo như thế, với hình thể này, chỉ cần hơi kiềm chế ăn uống một chút, siêng năng vận động thì hiệu quả sẽ thấy rõ, nhưng muốn thon thả như các cô gái khác, sợ là phải chịu khổ không ít.
Từ chỗ cô ở đến chợ nông sản cách đó chừng ba dặm, lượng vận động này đối với Cố Diễm Diễm vừa bắt đầu giảm cân mà nói là vừa vặn.
Chỉ là lý tưởng tuy tốt đẹp, nhưng hiện thực thì tàn khốc, từ khu ký túc xá chạy đến cổng bệnh viện lớn bên kia, cô chỉ chạy hơi nhanh một chút, thân thể đã chịu không nổi, đầu óc choáng váng thở dốc không ra hơi, cô phải vịn tường, khom người, l*иg ngực đau như muốn nổ tung.
"Cô sao vậy?" Một giọng trầm thấp từ bên cạnh truyền đến.
Cố Yên cong eo không ngẩng đầu, xua tay với người hỏi: "Không sao, không sao, cảm ơn ạ."
"Cô như vậy không được, cô không thể cúi đầu, càng cúi đầu càng dễ bị choáng."
A, sao người này biết cô bị choáng đầu?
Cố Yên đang suy nghĩ thì một đôi tay mạnh mẽ nâng cô lên.
"Hít sâu vào đi."
Cố Yên vừa ngẩng đầu tim bỗng dưng giật thót.
Bởi vì người đỡ cô chính là Tɧẩʍ ɖυ Thành!