Cố Yên hít sâu một hơi: "Được, tôi đi."
Dù tính đi, cô cũng sẽ không về nhà, cuộc sống nông thôn những năm 80 90 khổ sở thế nào, chỉ có người từng trải qua mới biết, lùi một bước rất dễ dàng, nhưng muốn bước ra một bước, không biết phải chịu đựng bao nhiêu gian nan, sao cô có thể quay về?
Cố Yên cầm chiếc túi Cố Diễm Diễm từng dùng, nhét hết quần áo, giày dép vào, may mà đã thu dọn xong, cứ thế bỏ vào là được.
Cố Giang Hà thấy Cố Yên thu dọn đồ đạc, siết chặt nắm đấm: "Mỗi tháng tôi sẽ gửi tiền sinh hoạt về, cô ở nhà cứ vui chơi không thành vấn đề."
Cố Yên thản nhiên: "Không cần gửi đâu, sau này cậu còn phải cưới vợ sinh con, cần nhiều tiền lắm, trong nhà cũng đủ tiêu, không lo ăn uống."
"Bánh bao còn hai ba phút nữa là chín, cậu nhớ lấy ra."
"Ở mãi trong phòng khám không phải cách hay, tối nay cậu chuyển về đi."
"À, cả ga giường, vỏ gối vừa giặt hôm nay vẫn chưa dùng đến, cậu cứ việc dùng."
Cố Yên vừa dọn đồ vừa lải nhải, quen chiếu cố em trai em gái rồi, mỗi lần ở cùng nhau, nhiều lúc cô không nhịn được lải nhải, các em thường vừa ghét bỏ cô nói nhiều, vừa xót cô không cho cô làm gì cả.
Đồ đạc đều sắp xếp xong, dư lại không đến hai đồng, Cố Yên cẩn thận gấp lại rồi bỏ vào túi quần, một tay cầm túi vắt lên vai, sau đó ngước mắt nhìn Cố Giang Hà, bình tĩnh nói: "Tiền tôi không để lại cho cậu, tôi đi đây, cậu nhớ coi nồi, đừng để cháy."
Cố Yên nói xong không chút do dự bước ra ngoài, tâm trạng cũng bình tĩnh như giọng nói, cô nghĩ nếu có thể thay đổi quỹ đạo cuộc đời Cố Giang Hà, thì cô tình nguyện thay Cố Diễm Diễm rời đi.
Trước kia thời điểm không có tiền, cô từng ở ga tàu ngủ tạm mấy đêm, thường thì không ai để ý.
Cố Diễm Diễm không có bằng cấp, ngoại hình cũng không tốt, tìm việc làm không dễ, nhưng vẫn có thể làm việc vặt, đợi có chút tiền rồi lại thuê một cái phòng dột, từ từ tính sau.
Cửa vừa mở, bên ngoài có người đi qua: "Ôi, nhà cô đang hấp bánh bao hả, chị gái bác sĩ Cố." Người nọ vừa nói đã thấy Cố Yên bước ra liền im bặt, liếc qua cửa lại thấy Cố Giang Hà cũng ở trong phòng, lập tức cười ngượng ngùng: "Bác sĩ Cố về rồi à." Nói xong vội vàng rời đi.
Cố Giang Hà chợt thấy không đúng.
Bếp bên ngoài cửa được lau chùi sạch sẽ, từ trong nồi hơi nóng bốc ra, cả không gian nhỏ đều là mùi thơm bánh bao, thoáng cái Cố Giang Hà hiểu ngay chỗ nào không đúng.
Hôm nay cậu tới đã sớm chuẩn bị tinh thần "đại chiến" với chị gái, nhưng chị cậu ngoài việc quát mắng cậu một câu, sau đó lại đột nhiên hết giận, hơn nữa quần áo cô sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, ngay cả trong phòng cũng thoáng mát tươm tất, cậu kiên quyết bảo cô đi, cô cũng không cãi một tiếng xách đồ đi ngay, điều này...hành vi của cô không giống ngày thường chút nào.
Mùi thơm càng lúc càng nồng, Cố Giang Hà chau mày, đây là bánh bao Cố Diễm Diễm làm?
Nhìn bóng dáng mập mạp như heo, vác túi da sắp đi đến cầu thang, Cố Giang Hà đột nhiên chạy tới, hai tay giật mạnh túi da trên vai cô xuống, túm lấy cánh tay cô kéo thẳng về phòng.
Cố Giang Hà trầm giọng nói: "Hai ngày nữa tôi nghỉ, đến lúc đó tôi đưa cô về, mấy ngày nay tốt nhất cô an phận cho tôi."
Cố Yên im lặng: "Được, chị biết rồi."
Bây giờ cũng không phải lúc cậy mạnh, chỉ cần mấy ngày này cô cố gắng kiếm chút tiền, đến lúc đó thuê một căn phòng dột cũng tốt hơn lang thang ở nhà ga.
Cố Giang Hà quay người định đi.
Cố Yên phản ứng kịp, kêu lên: "Cậu ăn bánh bao rồi đi."
"Không ăn!"
Cố Yên lập tức kéo cậu lại, nhanh chân đi tới nhấc nắp nồi: "Vậy cậu cầm vài cái theo đi."
Cố Giang Hà bỗng dừng chân, trong lòng trào lên cảm xúc lạ thường, chị gái đức hạnh thế nào, cậu từ nhỏ đã biết, nhìn chị người ta bảo vệ em trai ra sao, cậu thấy nhiều, mỗi lần đều ngưỡng mộ không thôi.