"Ai vậy?" Cố Yên lau hai tay dính bột đứng lên hỏi.
"Là tôi." Giọng nói bên ngoài trầm thấp mạnh mẽ, lại mang theo áp lực.
Cố Yên lập tức nhận ra, Cố Giang Hà!
Cửa phòng mở ra, chàng trai bên ngoài mặc áo phông trắng, quần dài màu xanh, da hơi ngâm, dáng người cường tráng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan vô cùng đẹp trai, nhưng đôi mắt nhìn cô lại mang theo sự chán ghét cực độ.
Đúng là Cố Giang Hà.
Cố Giang Hà đẩy người đứng trước mặt sang một bên, sải bước đi vào phòng, nhìn quanh một lượt rồi đến tủ nhỏ cạnh cửa sổ ngồi xuống duỗi tay vào lục tìm, nhưng khi lấy ra đều là quần áo đã gấp gọn gàng, hắn lại đứng dậy, định kéo ngăn tủ phía trên.
"Giang Hà, cậu muốn làm gì!"
"Tôi làm gì? Cô nói xem tôi muốn làm gì?" Cố Giang Hà quay đầu nhìn cô, vẻ mặt toàn sự chán ghét, tức giận quát Cố Yên: "Cô cút về quê cho tôi!"
Cố Yên cố gắng nuốt nước bọt, kìm nén cảm xúc muốn bộc phát trong ngực, nhỏ giọng nói: "Chị không về."
Gân xanh trên trán Cố Giang Hà nổi lên: "Tôi và Bạch Tình đã chia tay, cô còn muốn thế nào nữa!" Câu sau hắn gần như gầm lên: "Chẳng lẽ cô muốn cả bệnh viện đến tìm tôi, đòi đuổi cô đi thì cô mới vừa lòng sao?"
Cố Giang Hà vừa mắng vừa kéo cô đến giữa phòng: "Thu dọn đồ đạc của cô rồi lập tức cút về quê."
"Cố Giang Hà, buông ra!" Cố Yên dùng sức hất tay Cố Giang Hà, lùi về sau một bước, Cố Giang Hà cao lớn, cô ngẩng đầu nhìn Cố Giang Hà từng câu từng chữ rành mạch nói: "Chuyện trước đây là tôi không đúng, tôi đảm bảo về sau sẽ không gây phiền phức cho cậu nữa, cậu bình tĩnh lại được không?"
"Người ta đã chửi vào mặt tôi rồi, còn không gây phiền phức? Có phải muốn tôi mất việc, cả nhà ngày ngày ăn cỏ trấu, muốn tôi sống không bằng chết mới vừa lòng?"
Cố Yên biết chuyện gì đang xảy ra, có lẽ giữa trưa người đàn ông mặt chữ điền dưới lầu đã tìm Cố Giang Hà.
Cô hít sâu một hơi: "Nếu như cậu nói sự tình dưới lầu kia, thì giữa trưa tôi đã xin lỗi người nhà bọn họ rồi, bà cụ cũng thông cảm cho tôi, nếu cậu không tin, bây giờ chúng ta cùng nhau xuống lầu, tôi nên xin lỗi sẽ xin lỗi, nên bồi thường sẽ bồi thường."
"Ha." Cố Giang Hà cười lạnh một tiếng: "Hôm nay dù cô có bày trò gì đi nữa, cô cũng nhất định phải đi!"
Cố Yên vừa buông nắm đấm ra lại nắm chặt, nói thật, nguyên tác Cố Giang Hà không chỉ một lần muốn đưa Cố Diễm Diễm về, nhưng mỗi lần Cố Diễm Diễm không khóc lóc cũng thắt cổ, làm Cố Giang Hà rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, cuối cùng chỉ có thể nhượng bộ.
Nhưng cô là Cố Yên, chỉ có thân xác là Cố Diễm Diễm, cô không làm được hành vi một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Trong khoảnh khắc cúi đầu, cô thấy Cố Giang Hà đi một đôi giày vải cũ, ở chỗ ngón chân bị đội cao lên, có vẻ sắp rách, cậu ấy đã đi làm gần một năm, cũng không có nổi một đôi giày ra hồn.
Cố Diễm Diễm ơi Cố Diễm Diễm, người em trai như vậy, cô không đau lòng chút nào sao?