Nghe nói những năm 80 đâu đâu cũng là cơ hội làm ăn, rất nhiều ông lớn đều phất lên từ thời đại này, đợi cô tích góp được chút vốn liếng, liệu cô có thể nắm bắt cơ hội này không?
Từ khi theo lão cha ra ngoài, việc đầu tiên Cố Yên làm là nhân viên phục vụ quán ăn, sau đó là phục vụ khách sạn.
Nếu muốn làm ăn, cũng có thể bắt đầu từ những phương diện này.
Nhưng dù mở nhà hàng hay khách sạn, đều cần một khoản đầu tư không nhỏ, hơn nữa mở nhà hàng phải có đầu bếp tay nghề đặc biệt giỏi, tay nghề của cô chỉ có thể làm việc nhà thôi.
Không biết từ lúc nào đã đi vào khu ký túc xá bệnh viện nhân dân, đến khi cảm giác có người nhìn mình, Cố Yên mới giật mình sau đó xách đồ ăn đi lên lầu.
Lúc này có không ít người bắt đầu ra vào, thấy cô toàn thân đen thui, còn xách đồ ăn, tất cả cho rằng cô vừa “hành lễ” về, Cố Yên thầm nghĩ, nhất định phải nhanh chóng kiếm tiền chuyển ra ngoài, quá xấu hổ!
Cố Yên về đến phòng đã mệt mỏi vô cùng.
Chủ yếu là khát, làm việc ra nhiều mồ hôi, một ngụm nước cũng chưa uống, khoang miệng đều khô dính.
May mà giữa trưa đã đun nước nóng, cô tranh thủ lúc hành lang ít người, nhanh chóng xách thùng đi lấy một thùng nước lớn, đem mớ hành tây thối rữa trong tủ xử lý hết, tắm rửa thay quần áo, coi như xong.
Bên ngoài đủ loại tiếng ồn ào từng đợt vang lên, Cố Yên nằm vật ra ghế, ôm cốc nước lớn uống từng ngụm nhỏ, không muốn động đậy một chút nào, cửa sổ mở ra, chưa có nhà cao tầng che khuất, cảnh sắc bên ngoài nhìn không sót thứ gì, mặt trời lặn về tây, chân trời cũng trở nên ảm đạm, gió nhẹ nhàng thổi, trong lòng cô lại sinh ra một cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Cô cũng hoài niệm những ấm áp trong cuộc sống trước đây, nhưng không hoài niệm những gian khổ, có người nói cảm tạ gian khổ đã cho chúng ta cái này, cho chúng ta cái kia, nhưng Cố Yên một chút cũng không nghĩ thế, cô chỉ muốn có những ngày tháng an an tĩnh tĩnh không cần gánh vác gì.
Năm mười lăm tuổi cha bệnh, mười bảy tuổi triệt để bỏ học, từ đó gánh vác cả gia đình, cô không có lựa chọn nào khác, chỉ biết liều mạng cố gắng, để gia đình có cuộc sống tốt hơn một chút.
Có người hỏi cô, hy sinh như vậy có đáng không?
Kỳ thật rất nhiều việc không thể dùng từ đáng hay không đáng để xem xét, điều cô muốn là sau này khi hồi tưởng lại chỉ có sự an tâm.
Nước trong cốc dần thấy đáy, sức lực trong người cũng hồi phục, chờ đắp mặt nạ xong rồi đứng dậy đến bên cửa sổ thu lại ga giường và quần áo đã giặt buổi sáng.
Trời nóng bức, nhiệt độ cao, cơ bản đều đã khô.
Đem ga giường và vỏ gối sắp xếp, quần áo không mặc được cất vào gầm giường, cái có thể mặc thì tạm thời treo lên móc, ngâm quần áo bẩn lúc chiều đào than đá vào chậu, sau đó lấy rau cần cô mua ra nhặt.
Có lẽ nông dân muốn kiếm thêm chút tiền, mớ rau cần vừa mọc đã bị cắt, non mơn mởn, chỉ cần bỏ lá vàng là được.
Thái rau cần, rán mỡ, làm nhân bánh, liền gói xong bánh bao, Cố Yên đem bánh bao cho lên hấp, vừa quay lại phòng thu dọn bột mì thì có người gõ cửa, Cố Yên hoảng sợ, giờ cô rất sợ có ai đến tìm, rốt cuộc Cố Diễm Diễm là kẻ hay gây chuyện.