Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Chương 10

Ra khỏi bãi than, Cố Yên cố ý lại gần chị Tiền, tò mò hỏi han: "Chị Tiền, thằng nhóc tóc dài kia là ai vậy, sao cậu ta có thể giành được công việc này?"

Vừa nãy cô thấy thằng nhóc tóc dài ở chỗ nhận tiền của bãi than lĩnh năm đồng, đó là tiền công tìm người.

"Nó họ Tề, bọn tôi đều gọi tiểu Tề, thằng nhóc đó rất có bản lĩnh, luôn có thể bao được việc. Cô hôm nay đến trễ, nếu muốn tìm việc tốt ấy hả, sáng sớm bốn năm giờ đã phải đến rồi, đi công trường làm việc vặt một ngày ít nhất cũng được sáu đồng, làm dài ngày thì kiếm được tám mươi hay trăm đồng không thành vấn đề."

Cố Yên nghĩ thầm, tiểu Tề đúng là có năng lực, niên đại này đã bắt đầu làm môi giới rồi, chỉ là mới bốn năm giờ sáng phải tới.

"Chị Tiền, cứ đến là sẽ có việc làm sao?"

"Sao có thể, còn phải xem chủ có chọn hay không."

Đang nói thì có bóng người phi nhanh lướt qua trước mắt.

Cố Yên chưa nhìn kĩ đã thấy chị Tiền đuổi theo gọi: "Tiểu Tề, tiểu Tề…"

Tiểu Tề ngừng xe lại, chống chân xuống rồi quay đầu nói: "Chị Tiền, việc chị nhờ, em vẫn đang để ý, nếu có tin em gọi chị ngay."

Tiểu Tề nói xong lại lên xe rồi phóng đi.

"Đồ nhãi ranh, toàn lừa tôi thôi, đợi bao lâu rồi vẫn còn phải đợi." Chị Tiền khom người thở hồng hộc chửi mắng.

"Chị Tiền, chị muốn tiểu Tề tìm việc dài ngày cho chị à?" Cố Yên tiến lại hỏi.

Chị Tiền cũng rất thẳng thắn: "Ừ, nếu tìm được việc dài ngày thì không cần ở đây ngó trước ngó sau canh việc lặt vặt nữa."

"Vậy việc dài ngày có thể làm những việc gì ạ?"

Chị Tiền đột nhiên quay đầu, đánh giá Cố Yên từ trên xuống dưới rồi nói: "Nha đầu, sao cô béo thế này? Béo mà chẳng có miếng lực nào, đúng là uổng phí một thân mỡ."

Cố Yên im lặng, thôi cô đừng hỏi gì nữa thì hơn.

Cố Yên bây giờ đúng là nên về thôi, cô nhớ gần đây có chợ bán đồ ăn, hiện tại giữa những năm 80, kinh tế cá thể tuy rằng chưa mọc lên như nấm, nhưng cũng có nông dân ra bán đồ ăn rồi.

Chào tạm biệt chị Tiền xong, theo trí nhớ của mình, cô rẽ vào chợ nông sản, trời đã gần tối, chỉ còn lác đác vài món bày bán, có chút rau xanh úa tàn, nhưng như vậy lại đúng ý Cố Yên.

Mua hai hào hành tây, một hào tiêu xay, bó rau cần ba hào, mua men hai hào, lại mua thêm ít mỡ heo của hàng thịt hết năm hào.

Cô nhớ lần trước Cố Giang Hà mang đến hai ba cân bột mì, cô định làm một nồi bánh bao.

Xách theo đồ ăn đi trên đường về, nhìn hai bên đường đã bắt đầu đóng cửa tiệm tạp hóa, cửa hàng thực phẩm, tiệm may, quán ăn, tiệm sửa xe đạp.

Cố Yên dần dần chìm vào suy tư, làm việc lặt vặt cùng lắm chỉ đủ ăn tạm bợ, nếu muốn tự lập thì như vậy không phải là cách.