Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Chương 9

Cố Yên trầm tư, rồi cúi đầu ghé vào tai chị trung niên nói nhỏ, thấy chị trung niên kia đôi mắt sáng lên.

"Em gái, tôi họ Tiền, gọi chị Tiền là được."

"Em tên Cố Yên, chị cứ gọi em là Tiểu Cố."

Tiếng còi báo hiệu vang lên, từng đoàn từng đoàn xe nối đuôi nhau chạy tới, không biết ai hô một tiếng "Làm!", Cố Yên còn chưa kịp phản ứng, mấy chục người đã lao vào như không muốn sống, đẩy xe đẩy xe, vác xẻng vác xẻng, đều nhào lên như điên.

Cố Yên trong lòng lạnh toát, muốn giành miếng ăn với đám người này, không để tâm thì e rằng không xong thật.

Than đá không phải cứ dỡ xuống là xong, còn phải chuyển đi, có người giám sát trông coi, chuyển xong mới phát giấy nợ để đi lĩnh tiền công.

Tổ Cố Yên năm người có hai chiếc xe đẩy nhỏ, ba cái xẻng, thời điểm lúc mấy chục người đi dỡ than đá, Cố Yên chạy phía sau cùng, chị Tiền phía trước với một chị nữa leo lên toa tàu, hai chị kia thì leo lên một toa khác, đây là sách lược của Cố Yên, dù sao phân tổ không giới hạn số người, bọn họ cứ chiếm chỗ trước đã.

Đầu tiên dỡ than xuống, Cố Yên một mình ở dưới, chờ dỡ gần xong, thì hai chiếc xe cùng nhau đẩy, tốc độ của họ có thể hơi chậm, nhưng như vậy sẽ đảm bảo ít nhất dỡ được hai xe, mỗi người có thể kiếm được hai đồng.

Cố Yên cũng coi như là người chịu được khổ cực, nhưng chưa từng làm công việc như thế này bao giờ, mới đẩy hai xe, mồ hôi nóng hổi đã chảy đầy mặt, đầu tiên là ống quần biến thành màu đen, dần dần ống tay áo cũng dính đầy màu than đá.

"Tiểu Cố, cô lên trên dỡ đi." chị Tiền ở trên gọi lớn: "Một thân đầy thịt của cô vậy mà uổng phí quá."

Chị Tiền nói xong thở hổn hển trèo xuống từ toa tàu.

Cố Yên vội vàng buông xe đẩy trèo lên, nói thật, cô không đẩy nổi nữa rồi, mới đẩy mấy xe thôi, tay đã phồng rộp cả lên.

Thật ra dỡ hàng cũng không dễ dàng, phải duy trì một động tác, hai cánh tay vừa mỏi vừa đau, Cố Yên phải cắn răng kiên trì, cuối cùng hai chị gái đen gầy kia làm còn nhanh nhẹn hơn cô.

"Chỗ này là do chúng tôi dỡ!" Ở toa tàu cách đó không xa bỗng có người lớn tiếng hét lên.

Lập tức có người hô: "Giành cái gì mà giành, ai dám cướp, cút hết cho tao."

Cố Yên đứng ở trên cao nghe rõ ràng, người bảo người khác cút chính là thằng nhóc tóc dài chạy xe đạp tới gọi người làm, thằng nhóc đó chỉ khoảng hai mươi tuổi, dáng người gầy gò, nhỏ tuổi nhưng ánh mắt đã mang vẻ ngoan cường tàn nhẫn.

Nhóc tóc dài vừa nói vừa nhanh chân chạy về phía đó.

Tiếng cãi nhau dần dần lắng xuống, sắc trời cũng chập tối, ánh mặt trời chiếu rọi cả bầu trời, hiện ra màu cam hồng ấm áp, cơn gió thổi nhè nhẹ, thật là một buổi hoàng hôn đẹp.

Nhưng bãi than đá vẫn như cũ một mảnh màu đen, đã có vài người rời đi, một số ít vẫn còn đang chiến đấu, hai xe than của nhóm Cố Yên dần được lấp đầy, khi đẩy xong chiếc cuối cùng, Cố Yên đã mệt đến mức không muốn làm gì nữa, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc, nhưng cô không thể.

Chị Tiền cầm giấy nợ lĩnh tiền công, trên mặt có vẻ vui mừng: "Hôm nay may có Tiểu Cố giúp sức chúng ta mới dỡ thêm được một xe."

"Chỉ là làm hơi chậm, trông thì béo nhưng chẳng có sức mấy." Một chị gầy trong số đó có chút phàn nàn.

"Lúc đầu cô làm còn chẳng bằng người ta đâu." Chị Tiền nói rồi rút hai đồng đưa cho Cố Yên: "Cầm lấy."

"Cảm ơn chị Tiền."

Cô nắm chặt tiền trong tay, vết phồng rộp do ma sát ở lòng bàn tay thật sự rất đau.

Tiền kiếm được, thật không dễ dàng chút nào.