Cố Diễm Diễm không có vốn liếng làm ăn buôn bán, dáng vẻ cũng khó xin việc, thêm nữa, giữa những năm 80 cho dù là thành thị, cơ hội tìm việc làm cũng chẳng nhiều nhặn gì.
Cho nên trước mắt, cách duy nhất để duy trì cuộc sống là đi làm chút việc vặt.
Trong tiểu thuyết, thành phố Tề Nam được miêu tả rất kỹ, chợ người làm thuê nằm ở một con đường nhỏ giữa ga tàu và bến xe, nơi đó mỗi ngày đều có một đám người chờ việc vặt.
Cố Yên hỏi thăm hai người, cuối cùng cũng tìm được địa điểm chính xác.
Góc tây bắc của ngã tư có một cây hòe lớn, phía dưới khá rộng rãi, xung quanh là một đám người, ba người hai đôi hoặc đứng hoặc ngồi, có nam có nữ, dễ thấy nhất là đám đàn ông chân đất đang ngồi trên đế giày tụ tập chơi bài.
Một chiếc xe đạp cà tàng phóng nhanh vụt qua Cố Yên, đến dưới gốc cây hòe thì dừng lại, khi hắn vừa xuống xe, đám người chờ việc đã sớm xông tới vây quanh hắn.
Những người đánh bài vốn đang ngồi, đứng lên tất nhiên chậm hơn, họ ở ngoài đám đông muốn chen vào cũng chen không lọt, đành tức tối chửi bậy.
Động tác họ quá nhanh, Cố Yên chỉ kịp thấy người thanh niên đó để tóc dài, thân hình gầy gò.
"Ga tàu hỏa khu than đá bốn mươi xe than!" Cậu thanh niên tóc dài cố sức hô to giữa đám đông: "Ngại bẩn thì đừng đến, làm chậm cũng không cần đến, có đến cũng không trả tiền! Tự do ghép đội, bốc một xe trả năm tệ, không giới hạn người!"
Cậu thanh niên tóc dài nói xong liền nhanh chóng đạp xe chạy về phía trước, đám người phía sau chạy còn nhanh hơn, khung cảnh lúc này có thể so với cảnh chen chúc tàu xe vào mùa xuân.
Cố Yên do dự một chút, cắn chặt răng, nhanh chóng đuổi theo, dù chỉ kiếm được một đồng, mua ít mì sợi cũng đủ cô ăn hai ngày.
Xuyên vào tiểu thuyết, có người làm nương nương quý phi, có người làm thiên kim tiểu thư, còn có người tài giỏi không cẩn thận thành đại phú hào, nhưng như Cố Yên, vừa bắt đầu đã phải vác xẻng xúc than, có lẽ là người đầu tiên!
“Một con đàn bà đừng có chung tổ với bọn tao!" Gã đàn ông vác xẻng quát lên với Cố Yên khi thấy cô đang muốn theo tổ của họ.
Cố Yên giật giật khóe miệng, cầm chiếc xẻng gãy, nhìn đám đông hô lên: "Có ai bằng lòng nhận tôi không?"
Bây giờ không phải lúc cần mặt mũi.
Đám người vây quanh một chỗ chờ tàu hỏa, ánh mắt nhìn Cố Yên đầy vẻ kỳ quái, Cố Yên chỉ có thể cười ngây ngô, kỳ thật trong lòng cô hiểu rõ, đám người này rất bài xích người ngoài.
"Con bé béo, cô qua chỗ bọn tôi đi.” Một chị trung niên vẫy tay với Cố Yên, giọng cô ta rất lớn, eo thô, da dẻ cũng thô ráp, nhưng nhìn qua có vẻ là người tốt.
Cố Yên vội vàng xách xẻng chạy tới: "Cảm ơn chị."
Cô phát hiện đây là tổ nữ thứ hai, còn một tổ nữa tổng cộng có năm người, ai nấy dáng dấp cao lớn thô kệch, thân hình tròn trịa, tổ chị trung niên này ngoại trừ chị ta trông khỏe mạnh ra, thì ba người còn lại đều vừa đen vừa gầy.
"Ha, con bé béo này vừa nhìn đã biết có sức, hôm nay chúng ta chắc có thể dỡ hai xe." Một chị trung niên vừa đen vừa gầy vui vẻ nói.
Cố Yên nghĩ thầm, ngại quá, chị nên nhìn kỹ lại xem, nhưng cô nghĩ ngợi rồi hỏi: "Tổng cộng bốn mươi xe mà, chúng ta chỉ có thể dỡ hai xe thôi sao?"
"Đừng có mơ." Chị trung niên chậm rãi nói: "Đám kia chắc chắn không muốn chúng ta sống, để chúng ta dỡ một xe đã là may mắn rồi."
Thật sao? Cố Yên nghiêng đầu nhìn, đám đàn ông xung quanh ai nấy đều lộ vẻ mặt tham lam, giống như sói đói nhìn chằm chằm hướng tàu hỏa đang tới.