Khu bình luận của tiểu thuyết ngày nào cũng nổ tung, tác giả lại như bốc hơi khỏi thế gian, độc giả tìm đến quản lý trang web, trang web chỉ trả lời thông tin tác giả không rõ, qua rất lâu cũng không có kết cục, nhiệt độ mới dần lắng xuống.
Cố Yên không khỏi cười khổ, trở thành Cố Diễm Diễm kỳ thật cô một chút cũng không sợ, mập thì giảm cân là được, phẩm hạnh không tốt, cô có thể thay cô ta sửa. Cô chỉ lo là, lúc ở thế kỷ 21, vì gia đình, cô phải bỏ học đi làm thuê, Cố Diễm Diễm còn thảm hơn, nói Cố Diễm Diễm "chỉ biết mấy chữ" một chút cũng không ngoa, ngay cả tên chính mình cũng không biết viết.
Sau năm 2000, công việc đâu đâu cũng có, chỉ cần chịu bỏ sức lực thì sẽ không lo đói, bây giờ là những năm 80, muốn kiếm được miếng cơm ăn, hơi khó.
"Ơ, kia là chị của bác sĩ Cố à?" Phía sau bỗng nhiên có người nói: "Ây, đúng là cô ta rồi, Bạch Tình, chị của bác sĩ Cố kìa, cậu mau chạy đi."
Nghe đến cái tên vang lên kia, Cố Yên gượng gạo giữ chặt chính mình cố gắng không quay đầu lại, nhấc chân liều mạng đi nhanh hơn.
Cố Yên không sợ thay Cố Diễm Diễm xin lỗi, nhưng tổn thương Cố Diễm Diễm gây ra cho Quý Bạch Tình chỉ một câu "Xin lỗi" có thể giải quyết sao? Tối thiểu cô phải có tư cách để xin lỗi mới được.
"A, Bạch Tình, cậu không cần chạy, cô ta chạy rồi."
Thanh âm phía sau suýt nữa làm Cố Yên vấp ngã, cô chỉ lo cắm đầu chạy về phía trước, lúc quay đầu phanh gấp một tiếng, không cẩn thận đυ.ng phải người khác, cô theo bản năng "Ui da" một tiếng, lảo đảo lùi lại, người bị cô đυ.ng vào cũng chẳng khá hơn, hắn loạng choạng hai cái, được một cậu trai cũng mặc áo blouse trắng đỡ mới đứng vững.
"Cô đi đứng kiểu gì thế?" Cậu trai tức giận nói với cô, rồi quay sang nhìn người kia: "Bác sĩ Thẩm, anh không sao chứ?"
Người đàn ông kia chỉnh áo blouse trắng, khí chất trên người so với ảnh chụp càng khiến người khác rung động hơn, vừa nhíu mày vừa nói: "Không sao, đi nhanh thôi.", rồi nhét ống nghe vào tai nhanh chóng bước về phía trước.
A, Thẩm..Tɧẩʍ ɖυ Thành!
Ma xui quỷ khiến Cố Yên nhấc chân đi theo, đi được một đoạn, cô bỗng giật mình, hành vi của mình không đúng, sao hành vi của cô bây giờ lại giống y như tình tiết trong sách thế?
Cố Diễm Diễm chính vì va vào Tɧẩʍ ɖυ Thành, bị hắn mê hoặc, nên ép em trai Cố Giang Hà tạo cơ hội cho cô ta và Tɧẩʍ ɖυ Thành lại gần nhau, muốn quen hắn, kết quả gây ra không ít chuyện cười mất mặt.
Cố Yên hoàn hồn, quay đầu rời đi, cũng may phần lớn người đến bệnh viện đều để chữa bệnh chứ không phải xem náo nhiệt, nên không ai để ý hành vi vừa rồi của cô.
Ra khỏi bệnh viện, đi đến chỗ râm mát, Cố Yên mới dừng lại một chút, thở hắt ra, lưng áo đã nhễ nhại mồ hôi.
Đứng rất lâu, nhịp tim của Cố Yên mới dần chậm lại, hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay, người có chút sức lực, ánh mắt cũng sáng lên, tự nghĩ mình từ mười bảy tuổi đã bước chân vào xã hội, có loại công việc nào mà chưa làm qua, có khổ cực nào chưa từng nếm trải, cũng chỉ lại ăn khổ thêm một lần, bắt đầu lại từ đầu, chịu đựng ánh mắt khinh miệt, trào phúng khi xưa, có gì mà phải sợ?
Cô mặc kệ tất cả chuyện này từ đâu tới, hoặc hết thảy có chịu ảnh hưởng của tác giả hay không, cô muốn sống theo cách của mình, sẽ không vì chiều cao, cân nặng, hoàn cảnh khác biệt mà có bất luận thay đổi gì!
Nghĩ thông suốt, Cố Yên bước những bước chân nặng trĩu về phía trước.