Cất giày da vào chỗ cũ, cô thay bằng đôi giày vải Cố Diễm Diễm mang từ dưới quê lên, may là giày vải vẫn còn sạch.
Lúc ra cửa, cô đeo chiếc đồng hồ để trên bàn, kỳ thật cô cũng không định đeo.
Ngày Cố Diễm Diễm mới đến, Quý Bạch Tình đã mua tặng chiếc đồng hồ này làm quà, vậy mà Cố Diễm Diễm ghét bỏ một hồi, nói kích cỡ đồng hồ quá nhỏ, vừa nhìn đã biết không đáng tiền.
Nhưng Cố Yên vẫn đeo, dù gì ra ngoài mà không biết mấy giờ, bất tiện lắm.
Cô lôi cái thân hình mập ú ra ngoài, xuống lầu đi thẳng đến khu khám bệnh của bệnh viện.
Kí túc xá mà Cố Giang Hà ở cách khu khám bệnh của bệnh viện một con phố, rất tiện cho nhân viên đi làm, nhưng Cố Yên lại không đi đường chính, mà đi sang đường khác, cố tình đi đường vòng.
Thành phố này giống hệt khung cảnh thập niên 70, 80 trong phim, hai bên đường phần lớn là nhà hai ba tầng, thi thoảng mới có nhà cao hơn cũng chỉ tầm bốn năm tầng, trên đường cái chủ yếu là xe đạp, rất ít ô tô, lâu lâu mới có chiếc xe bus kiểu cũ chạy qua, xuyên thấu cửa kính nhìn vào là nội thất đơn giản, trang trí mộc mạc. Thời trang cũng mang phong cách quê mùa.
Mới vào đầu giờ chiều, là thời điểm ánh nắng gay gắt, Cố Yên tận lực đi dưới bóng cây, nhưng dù vậy trên người vẫn ra không ít mồ hôi.
Chờ đến được bệnh viện, lưng áo cô đã ướt đẫm, bắt buộc phải giảm cân thôi.
Không chỉ vì ánh mắt của mọi người, mà còn vì sức khỏe nữa, dù gì thân hình béo phì cũng dễ gây ra nhiều bệnh.
Vừa vào đại sảnh bệnh viện, Cố Yên đã nhìn thấy hàng chữ đối diện, trong lòng bỗng nhiên trùng xuống, dòng chữ kia viết sáu chữ to đùng "Bệnh viện Tỉnh Lập Đông Hải".
Dưới hàng chữ có bảng giới thiệu các chuyên gia, cô nhấc chân bước qua, thoáng nhìn một cái liền bị một tấm hình thu hút.
Trong tấm hình là người đàn ông tóc đen, trán rộng, mũi cao thẳng, khóe miệng mím chặt, đôi mắt đen tuyền thể hiện sự tỉnh táo và kiềm chế, túi áo sơ mi còn cắm một chiếc bút máy, trông rất thành thục, đúng kiểu nam chính trong truyền thuyết.
"Tɧẩʍ ɖυ Thành!" Cố Yên nhìn chú thích tên dưới ảnh, theo bản năng thốt lên, nói xong cô mới nhận ra mình vừa đọc gì.
Đứng trước tấm bảng, Cố Yên không khỏi hít sâu một hơi.
Mặc dù đến kiểm chứng xem cô có phải xuyên sách hay không, nhưng khi thật sự nhìn thấy ba chữ "Tɧẩʍ ɖυ Thành", đầu óc Cố Yên vẫn đứng máy.
Cố Diễm Diễm có kết cục gì?
Cô ta gây chuyện khiến Cố Giang Hà và Quý Bạch Tình chia tay chưa đủ, còn khiến Cố Giang Hà ở thành phố Tề Nam không thể sống được nữa, phải đi miền Tây Nam xa xôi, vì điều kiện hoàn cảnh, tuổi trẻ đã nhiễm bệnh qua đời.
Khi Cố Giang Hà chết, Cố Diễm Diễm không hề cảm thấy do chính mình sai, cô ta ăn vạ bệnh viện không chịu đi, ngày ngày lăn lộn nháo chuyện, cuối cùng bệnh viện bồi thường một lần sáu nghìn tệ, cô ta mới thôi, cầm tiền trở về nông thôn.
Từ đó về sau trong sách không miêu tả Cố Diễm Diễm nhiều, chỉ viết cô ta sau khi về quê thì lấy chồng, nhưng vì thân thể mập mạp nên bị cao huyết áp, u nang buồng trứng các loại bệnh, cùng mẹ chồng đánh nhau gà bay chó sủa.
Nhưng đây không phải kết cục cuối cùng của Cố Diễm Diễm, vì chưa viết hết, mà lại ngừng ở chỗ đáng lẽ phải xuất hiện kết cục.
Nhiều ngày chờ mong kết cục, lại không có kết cục.
Giống như người đang khát khô cả họng đứng giữa sa mạc, rõ ràng thấy ốc đảo, đi đến lại phát hiện chỉ là ảo ảnh, thấy mà không chạm được, cái tư vị đó làm sao dễ chịu?