Cố Yên siết chặt nắm tay, nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi tin! Hôm nay thật sự xin lỗi, vừa nãy tôi đã cùng bà cụ xin lỗi rồi và cũng đưa ra cách giải quyết." Cố Yên vừa nói vừa nhìn về phía bà lão: "Bà ơi, có được không ạ?"
"Mẹ, cô ta nói cái gì thế..."
Bà lão ngăn con trai lại, lạnh mặt nói với Cố Yên: "Lần này bỏ qua, nếu còn lần sau, sẽ không bỏ qua cho cô đâu, đi thôi."
Bà lão kéo con trai đi, con trai bà lại quay đầu hung hăng nói với Cố Yên: “Nếu không phải nể mặt Giang Hà thì tao đã sớm đá mày đi rồi, đồ ký sinh trùng."
Mặt Cố Yên nóng rát.
Mẹ con nhà họ đi rồi, đám người xem náo nhiệt ở hành lang cũng tản ra, Cố Yên trở về ngồi ở mép giường, mặt mày suy sụp, trời ơi, cho sấm sét đánh chết cô cho rồi!
Cô và Cố Diễm Diễm đều là con cả trong nhà, chỉ khác ở chỗ cô từ năm mười bảy tuổi đã phải gánh vác việc nhà, lo cho hai đứa em trai và một em gái lên đại học, người quen ai cũng khen một tiếng đại nghĩa, bây giờ thì hay rồi, bị người ta chửi té tát, mặt mũi còn để đâu chứ.
Lúc nãy mọi người xem náo nhiệt lời bàn tán cô đâu phải không nghe thấy, Cố Diễm Diễm vậy mà đi gây chuyện làm Cố Giang Hà chia tay bạn gái, bạn gái hắn tên gì nhỉ? Hình như kêu... Quý Bạch Tình!
Nghĩ đến cái tên này, trong đầu cô như có tia chớp lóe lên, Cố Giang Hà, Quý Bạch Tình, Cố Diễm Diễm, trời ạ, sao lại giống với tên nhân vật trong bộ tiểu thuyết niên đại «Biển Cả Nhân Sinh» mà cô từng xem vậy?
«Biển Cả Nhân Sinh» là tiểu thuyết niên đại, nữ chính tên Quý Bạch Tình, khi còn đi học yêu Cố Giang Hà đến từ nông thôn, sau khi tốt nghiệp cả hai cùng được phân công về bệnh viện Tỉnh Lập thành phố Tề Nam tỉnh Đông Hải.
Cố Diễm Diễm hai mươi bảy tuổi, là một con sâu làm rầu nồi canh, bởi vì ở quê nhà không lấy được chồng, lại biết em trai ở thành phố có chỗ ở, nên nghĩ em trai nhất định ăn ngon mặc đẹp, lập tức từ nông thôn theo đến nhờ cậy em trai.
Cô ta tự mình không tìm được đối tượng liền ghen ghét đôi tình nhân, không chỉ nhiều lần ngáng chân Cố Giang Hà và Quý Bạch Tình mà còn dùng thân phận chị dâu tương lai để hành hạ Quý Bạch Tình, cuối cùng dẫn đến họ chia tay.
Nghĩ đến đây Cố Yên có chút nóng nảy, lẽ nào cô thật sự trọng sinh vào nhân vật trong sách?
Không được, cô phải đi xác thực.
Trong sách, nam chính tên Tɧẩʍ ɖυ Thành, là một bác sĩ chuyên gia gan mật trẻ tuổi.
Cô chỉ cần xác định bệnh viện mà Cố Giang Hà làm việc là bệnh viện Tỉnh Lập thành phố Tề Nam, trong các chuyên gia khoa ngoại gan mật có người tên Tɧẩʍ ɖυ Thành thì cô có thể khẳng định được mình có xuyên sách hay không.
Nghĩ đến đây, Cố Yên lập tức chải tóc, chuẩn bị ra ngoài.
Ở khách sạn đi làm yêu cầu gọn gàng, tóc đều phải búi lên, Cố Yên tay chân nhanh nhẹn, vài động tác đã búi tóc lên sau đầu, tấm gương cô không muốn nhìn nữa, ít nhất trước khi chưa giảm cân xong thì không muốn soi, tránh cho thêm buồn lòng.
Thời điểm đổi giày, cô phát hiện Cố Diễm Diễm toàn mang giày da, gót vừa, mặt da đen bóng, trên cổ chân còn có một dây nịt cùng tông màu.
Với thẩm mỹ của người ở thập niên tám mươi thì đôi giày đó vừa quê mùa vừa xấu xí, Cố Yên thở dài, cất đôi giày đi.
Đôi giày này là Cố Diễm Diễm không biết xấu hổ bắt Quý Bạch Tình mua cho, sao cô có thể mặt dày mà lấy ra mang chứ? Hơn nữa, bàn chân mập ú của Cố Diễm Diễm đi đôi giày này như con tôm luộc vậy, thôi cứ mang một đôi bình thường cho rồi.