Dáng người Cố Nhiễm Nhiễm tương đối mập mạp, lúc vận động khiến cô cảm giác thịt trên người đang nhún nhảy, cánh tay không nhấc nổi lên, chân cũng không lưu loát, nhất là lúc đưa chân lên xuống, mới chỉ một lát mà tay chân đã mỏi.
Khi làm động tác vỗ tay dưới hông, thật sự là chịu cực hình, khoảng chừng mười phút, cô đã thở hồng hộc tốc độ chậm đi hẳn..
Nhưng dù có mệt thế nào cô cũng phải kiên trì, bình thường hoạt động trên nửa tiếng mới bắt đầu tiêu hao mỡ.
Với thân hình này của Cố Diễm Diễm, chút ít hiệu quả cũng không thấy rõ.
Phanh phanh phanh.
Cửa bỗng nhiên phát ra tiếng va đập mạnh, Cố Yên giật mình vội tắt radio, chạy ra mở cửa định hỏi "có chuyện gì", nhưng không đợi cô mở miệng thì giọng điệu giận dữ đã vang lên: "Cô phơi đồ ướt ở cửa sổ làm nước rơi ướt đệm cháu tôi thì thôi đi, còn ồn ào không cho cháu tôi ngủ, cô có còn chút lương tâm hay không?"
Nhìn bà lão tóc bạc mặc sơ mi hoa, tay cầm cái nồi, đang hung dữ trước mặt, Cố Yên ngẩn ra, rồi lập tức phản ứng lại, dãy nhà ngang này không có ban công, nhà nào cũng phải phơi đồ trên khung sắt ngoài cửa sổ, ký túc xá của Cố Giang Hà ở lầu ba, lúc phơi đồ cô đúng là không để ý dưới nhà.
Nhưng mà..
"Tôi khi nào làm cháu bà không ngủ được?" Cố Yên ấm ức nói, lúc phơi đồ cô không để ý, đó là lỗi của cô, cô thừa nhận, nhưng thật sự cô không làm cháu người ta mất ngủ mà?
Giọng Cố Diễm Diễm lớn, âm thanh hơi to giống như muốn cãi nhau, hành lang lập tức ồ ạt có động tĩnh, vài người mở cửa ra xem.
"Chị gái bác sĩ Cố lại gây chuyện rồi à?"
"Đúng đó, nghe nói bác sĩ Cố và bác sĩ Quý bị cô ta phá đám nên chia tay rồi, sao cô ta còn chưa chịu yên nữa."
"Chung phòng với người này đúng là xui xẻo!"
"Đúng vậy, kiếp trước không biết đã tạo nghiệp gì, cứ bị giày vò thế này, cả bệnh viện chắc ai cũng có ý kiến về bác sĩ Cố quá."
"Đúng vậy đúng vậy."
...
Cố Yên nghe mà trợn cả mắt, Cố Diễm Diễm làm những chuyện gì vậy? Ngươi tự làm tự chịu, sao phải liên lụy người khác khổ theo? Tâm lý gì vậy? Biếи ŧɦái!
Bà lão thấy Cố Diễm Diễm trừng mắt nhìn, cho rằng cô đang trừng mình, bà bực tức cũng trừng mắt vung cái nồi, lớn tiếng quát: "Cô làm ồn ào lạch cạch, bụi trên trần nhà cũng đều rơi xuống hết rồi, con trẻ làm sao ngủ được? Tôi chỉ hỏi cô con trẻ làm sao ngủ!”
Cố Diễm Diễm không biết như thế nào, chẳng lẽ do cô tập thể dục? Cân nặng này tuy có hơi nặng một chút, nhưng cũng không đến mức khoa trương như vậy chứ.
Nhưng người ta có con nhỏ, nói thế nào cũng là mình đuối lý.
Nghĩ đến đây, Cố Yên liền đem kinh nghiệm khi xử lý khiếu nại của khách hàng ở khách sạn năm sao ra dùng.
Cô hơi nghiêng người về phía trước, vẻ mặt thành khẩn: “Bà ơi, vừa rồi con dọn dẹp nhà cửa, lúc khuân đồ vật không để ý, động tĩnh đúng là hơi lớn, bây giờ con xin lỗi bà, cũng đảm bảo sẽ không có chuyện tương tự xảy ra, lát nữa con cùng bà xuống lấy cái đệm lót bị ướt của đứa bé đi giặt rồi con mang trả lại cho bà, bà thấy được không ạ?"
Bà lão trông thì hung dữ vậy thôi chứ tướng mạo nhìn qua không phải người xấu, Cố Yên nghĩ cách này chắc là có tác dụng.
Không ngờ lời nói của cô thật sự dùng được, bởi vì không chỉ bà lão hoảng sợ mà đám người đang xem náo nhiệt ở hành lang cũng hoảng sợ, chị gái Cố Giang Hà lại bày trò gì mới à? Trước kia chẳng phải đều là một khóc hai nháo ba thắt cổ sao.
Nhưng, xem biểu hiện kia của cô... có vẻ chân thành quá nhỉ.
"Mẹ!" Từ cầu thang vang lên tiếng gọi, ngay sau đó có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi chạy tới, anh ta vì chạy nhanh mà thở hổn hển, dáng người cao lớn khuôn mặt chữ điền, vừa đến đã chỉ vào Cố Yên mắng: "Mẹ nó mày mà còn dám giở trò, có tin tao kêu gọi cả khu này đuổi mày ra khỏi đây không!"