Tóc là thứ duy nhất Cố Yên hài lòng ở Cố Diễm Diễm, không giống như bản thân cô, từ năm mười tám tuổi mọc sợi tóc bạc đầu tiên, cọng tóc bạc đó đã bùng lên như đốm lửa tàn lan khắp đầu, bình quân cứ ba tháng cô phải đi nhuộm một lần.
Cánh cửa "két" một tiếng mở ra, hành lang vốn đang náo nhiệt lập tức yên tĩnh trở lại, ánh mắt đồng loạt nhìn qua, rồi đám người kịp thời phản ứng lại.
"Mau mau, chị gái Cố Giang Hà ra rồi, mau đem đồ ăn vào trong phòng."
"Chưa tới giờ cơm đã mở cửa, cô ta muốn mạng già này sao."
"Hỏng rồi, vừa mới xào thức ăn xong, tôi cũng không thể bê nồi theo huhu."
Xấu hổ!
Cố Yên vặn cửa ra không xong, trở về cũng không xong.
Nửa ngày đấu tranh tâm lý, cuối cùng cô vẫn quyết định đi ra, dù sao cũng phải bước ra bước này!
Bếp lò vẫn còn chút lửa than, cô gắp mấy cục than vào, chẳng bao lâu lò lại bùng lên.
Tiếng động xột xoạt ở hành lang dần nhỏ đi, mọi người thỉnh thoảng liếc nhìn Cố Yên.
Cố Yên cố gắng bình tĩnh, chỉ cần mình không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác!
Cô mở tủ treo phía trên lò, lập tức một mùi thối hoắc xộc vào mũi, trời ơi, có hành tây thối bên trong.
Người phụ nữ trung niên bên trái đang xào rau, ánh mắt lạnh lẽo: "Thối chết, cô không thể sạch sẽ chút sao?"
"Xin lỗi xin lỗi." Cố Yên vội vàng rút gói mì ra, đóng tủ lại, chặn mùi thối kia: "Xin lỗi nha bác sĩ Hoàng, hành tây hỏng rồi."
Trong đầu Cố Diễm Diễm có tên người phụ nữ bên cạnh, ngày đầu cô ta đến, Cố Giang Hà đã giới thiệu rồi, đối phương là bác sĩ phụ khoa Hoàng Thu Oánh nổi tiếng, gần bốn mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, nghe nói lúc xuống nông thôn có yêu đương, sau khi trở về thành phố lại tách ra.
Cố Yên muốn điên mất, trời ơi, đem cô đi đi, thế này làm sao mà sống? Chỉ có mì thì ăn thế nào? Chẳng lẽ luộc mì ăn không?
"Hì hì." Cố Yên nở nụ cười nhìn bác sĩ Hoàng, hết sức khó xử nói: "Bác sĩ Hoàng, cho em xin chút hành thái được không?"
Bác sĩ Hoàng lạnh lùng liếc cô một cái: "Lần trước cô mượn nửa con gà quay của tôi còn chưa trả, nợ cũ chưa thanh toán xong." Nói rồi tiếp tục xào đồ ăn của mình.
Ngón chân Cố Yên suýt nữa đào ra ba phòng ngủ một phòng khách trên đất, thôi được, đời này chưa từng mất mặt như vậy.
Vốn định xin chút hành lá, làm tô mì cay cũng ngon, bây giờ thì, cô chỉ có thể lau sạch nồi, luộc mì, may mắn là còn dầu ăn.
Bỗng bộp một tiếng, từ tấm chắn giữa bàn có một cây hành lá bị ném sang, Cố Yên vội vàng cảm ơn: "Cám ơn bác sĩ Hoàng, lát nữa em làm mì cay, chị có muốn ăn một chén không?"
Bác sĩ Hoàng không thèm nhìn cô, chỉ chuyên chú xào đồ ăn, còn cười lạnh một tiếng: "Không cần đâu, tôi sợ bị đầu độc chết!"
Được thôi.
Cố Yên nhìn đống hành, bắt nồi lên đun dầu, dầu nóng bỏ hành vào phi, dầu hành đã xong, thêm chút dấm, hắc, mùi thơm ngào ngạt tức khắc lan ra ngay.
"Ai nấu gì đấy, sao lại thơm vậy?" Hành lang bỗng nhiên có người hỏi.
Người ở gần Cố Yên ngạc nhiên nói, "Ồ, chị gái của bác sĩ Cố làm à?"
"Hây, thật là, mặt trời mọc đằng tây rồi!"
Cố Yên biết làm sao đây, giả làm đà điểu thôi.
Rất nhanh một bát mì cay đã làm xong, ngửi mùi thơm dấm xào, Cố Yên nước miếng đều muốn chảy ra, vội vàng múc ra bát, bưng vào phòng.
Lửa than bên ngoài cũng không để mặc nó như vậy, lấy nước ấm đổ vào một nửa bình rồi bắt lên, tránh lãng phí than.
Mùi dấm xộc vào mũi, hương vị cũ quen thuộc cuốn đi cảm giác đói, làm Cố Yên thoải mái hơn nhiều.
Chỉ là ăn no xong lại buồn ngủ... cái tật xấu gì đây?
Ăn no liền ngủ như heo, sao có thể không mập được?
Cố Yên gom chén đũa cho vào chậu, định đợi vắng người mới đi rửa.
Đem ga giường phơi bên ngoài trở mặt, cô đứng trong phòng bắt đầu "vận động tay chân".
Trên một số app, mỗi ngày sẽ có huấn luyện viên cùng mọi người tập thể dục trực tuyến, do cô làm việc ở khách sạn, giờ giấc không đều đặn, lại thêm lúc nhỏ vận động quá nhiều, thân thể thường không khỏe, nên gần như mỗi ngày đều tập theo, sau đó thành thói quen, một ngày không tập cô sẽ khó chịu.
Lắc lư lắc lư, sao vẫn thấy không thoải mái, cô nhớ ra có gì đó không ổn, không có nhạc a!
Không nhạc làm sao có hứng tập?
Cô lật qua lật lại tìm kiếm, tìm ra được một cái radio, cái này chắc là Cố Giang Hà lúc học đại học dùng nghe tiếng Anh.
Bật radio, thử một chút, pin vẫn còn, có thể phát ra âm thanh, chuyển kênh xem sao, toàn là nhạc, vặn nhỏ lại, a, tiếng Quảng Đông, được thôi, nghe không hiểu!
Nhưng có nhạc là tốt rồi.