Đã nhiều năm chưa giặt nhiều quần áo bằng tay như vậy.
Chà xát không bao lâu, hai bàn tay đã đỏ ửng, cánh tay vừa nhức vừa mỏi.
Không giặt sao? Không, đó không phải tính cách của Cố Yên.
Cô là người thích đối mặt với khó khăn.
Nếu không làm sao bằng cái chứng nhận bổ túc mà leo lên được vị trí giám đốc ở khách sạn năm sao?
Quần áo giặt xong, ga trải giường phân loại đem ra, treo từng cái trên song sắt ở cửa sổ.
Cố Yên mệt muốn rã rời.
Thật uổng công Cố Diễm Diễm mang một thân toàn mỡ, béo vậy mà chẳng có tí sức nào.
Tuy mệt, nhưng cô không thể nghỉ ngơi, cô còn công trình lớn hơn phải làm, đó là gội đầu, tắm rửa.
Bận rộn một trận, người ra đầy mồ hôi, cô còn ngửi được cả mùi trên người mình.
Bên ngoài phòng có lò và than, may mà bản thân cô cũng xuất thân từ nông thôn, nhóm lò với cô không có gì khó.
Nhân lúc bên ngoài vẫn yên tĩnh, cô nhanh chóng đun nước.
Nhân tiện, cũng tranh thủ đi rửa mấy cái nồi thối kinh người kia.
Thùng sắt phía sau cửa đựng đầy nước, chỉ cần đợi nước sôi rồi gài cửa lại, liền có thể tắm rửa thoải mái.
Thân thể trắng nhũn toàn mỡ của Cố Diễm Diễm thật khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cố Yên vừa tắm vừa muốn khóc, rốt cuộc cô đã làm gì sai?
Tắm rửa xong, thay quần áo, lau khô nước dưới sàn.
Trong hành lang đã có tiếng bước chân đi lại, có tiếng người nói chuyện, mà càng ngày càng nhiều.
Sau đó, còn có cả tiếng trẻ con, tiếng rửa rau, thái thịt, tiếng xoong nồi leng keng.
Nghe những âm thanh này, Cố Yên trong lòng hiểu rõ.
Bây giờ là giữa trưa, giờ tan làm, tan học.
Sợ là phải hai ba tiếng nữa mới yên tĩnh.
Cố Diễm Diễm để tóc dài, lau khăn mặt không khô, mà cũng chẳng có máy sấy.
Cố Yên dứt khoát đi ra cửa sổ mượn gió hong khô tóc.
Đầu mùa hạ, lá cây không còn màu xanh nhạt của mùa xuân, bắt đầu có màu xanh đậm.
Đây là tầng ba, nhìn xuống dưới, tán cây sáng ngời, lại đẹp mắt.
Giờ phút này không khí hơi nóng, có gió nhẹ phất qua, hết sức thoải mái.
Cố Yên khẽ nheo mắt, nếu như không có cái bụng to thì cảnh tượng này sẽ còn tuyệt hơn?
Cố Yên đói, không, nói đúng hơn là cơ thể của Cố Diễm Diễm đang đói.
Từ sau khi Cố Diễm Diễm chiếm lấy ký túc xá của Cố Giang Hà, Cố Giang Hà rất ít khi về.
Thừa nhận đi, một cái ký túc xá tốt lại bị biến thành ổ heo, người ta sao có thể về? Những thứ thuộc về Cố Giang Hà đã bị lấy đi gần hết.
Nghe nói phòng khám có thể làm phòng trực ban cho bác sĩ, nên cậu ta sống ở đó.
Dù sao cũng là chị ruột, Cố Giang Hà tuy chán ghét Cố Diễm Diễm chỉ biết ăn rồi nằm, nhưng cũng sợ cô ta chết đói.
Thường xuyên mang ít đồ ăn liền, thịt, than đến, tiện thể cho cô ta hai đồng tiền tiêu vặt.
Những lúc Cố Giang Hà đến là lúc Cố Diễm Diễm vui vẻ nhất, bởi vì ngày đó chính là ngày tốt của cô ta.
Nghĩ đến hành vi của Cố Diễm Diễm, Cố Yên nhếch miệng.
Cô ta thật không biết sống.
Cố Giang Hà cho tiền thì đi tiệm ăn, không cho tiền liền dựa vào gạo và mì Cố Giang Hà đưa để chắp vá.
Thời điểm ban đầu còn đi sang mấy nhà hàng xóm cọ cơm, bảo sao ai cũng ghét Cố Diễm Diễm.
Tiền!
Cố Yên tận dụng ký ức của Cố Diễm Diễm.
Cô nhìn quanh, rồi kéo ngăn kéo bàn ra chỉ thấy mấy đồng lẻ.
Ôi mẹ ơi, chín hào, mua được cái gì?
Bụng lại kêu lên.
Cố Yên thật muốn bỏ đói chính mình xem sao, thử xem có thể trở về hiện đại hay không.
Nhưng kiên trì nửa ngày, Cố Yên lại từ bỏ, ở hiện đại cô đã ba mươi sáu tuổi vẫn còn độc thân, ăn ngủ đều ở khách sạn, khoảng thời gian đó liếc mắt một cái liền thấy điểm kết thúc, cuộc sống như vậy cho dù trở về, cũng có ý nghĩa gì đâu?
Dạ dày không chịu nổi thử thách của thời gian, Cố Yên đem nửa mái tóc khô xơ cột gọn rủ xuống sau gáy, nhận mệnh mở cửa đi ra ngoài.