Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Chương 1

Cố Yên nhìn vào gương, con mắt chen chúc, khuôn mặt béo phì dầu mỡ, khiến cô muốn phát điên.

Cô trăm cay ngàn đắng mới từ một nhân viên phục vụ phấn đấu lên đến vị trí giám đốc khách sạn năm sao.

Vốn chỉ cảm thấy mệt mỏi choáng váng một chút, tỉnh dậy tại sao lại biến thành bộ dạng này?

Người phụ nữ trong gương có mái tóc như tổ quạ, không biết đã bao nhiêu ngày chưa chải.

Áσ ɭóŧ sợi tổng hợp trắng to xụ khoác trên người khiến bụng phình ra như đang mang thai.

Mang thai? Nghĩ đến từ này, cô giật mình, vội vàng dùng tay nhéo bụng.

May quá, không phải mang thai, là béo!

Khốn khổ, sao có thể béo đến mức này?

Đầu óc cô hỗn loạn.

Ký ức của nguyên chủ cô đều có.

Tên nguyên chủ không sai biệt lắm, gọi là Cố Diễm Diễm.

Hiện tại là năm 1986.

Năm 1986! Cố Yên lạnh hết cả sống lưng.

Bản thân cô vốn sinh ra ở một gia đình nông thôn cuối những năm 80.

Khi cô đi làm thì cũng đã gần những năm 90 rồi, lúc đó nông thôn vẫn còn rất lạc hậu, đừng nói đến bây giờ.

Bảo cô sống cuộc sống của những năm 80 thà gϊếŧ cô còn hơn.

Huống hồ còn không có điện thoại! Cơm có thể một ngày không ăn, nhưng điện thoại thì không thể không lướt.

Huhu.

Cố Diễm Diễm có một người em trai tên Cố Giang Hà, sau khi tốt nghiệp đại học thì được phân công đến làm ở bệnh viện.

Cô ta ở nhà không chịu nổi, cố ý chạy đến "ăn nhờ ở đậu" em trai.

Tốt thôi, chị gái nhà người ta đều là nâng đỡ em trai, Cố Diễm Diễm hoàn toàn ngược lại, chuyên cản trở em trai.

Căn phòng chật chội này chỉ chừng mười mét vuông, cửa sổ là gỗ, lớp sơn vàng đã gần bong hết.

Trên tường dán nửa tờ báo, không có nhà vệ sinh, không có nhà bếp, đúng chất phong cách của những năm 70, 80.

Nhưng đối với Cố Diễm Diễm mà nói, căn phòng như thế đã tốt hơn gấp bội so với căn nhà gạch dưới quê.

Nhưng cho dù là vậy, Cố Diễm Diễm vẫn không biết quý trọng.

Chiếc chăn trên chiếc giường đơn cuộn thành một đống, quần áo vứt bừa bãi, ga trải giường bẩn đến nỗi không nhìn ra màu sắc ban đầu.

Trên bàn đầu giường cũng chất đầy đồ linh tinh, còn dưới sàn thì rác rưởi vương vãi khắp nơi.

Chỗ này đâu có giống phòng ở của nữ giới, ngay cả lưu manh ở còn sạch hơn!

Cố Yên ngồi xổm trên ghế, khịt mũi.

Sao lại có mùi thiu? Lần theo mùi, ôi thôi, sau cánh cửa, trên giá gỗ nhỏ là chiếc nồi chưa rửa, bên trong đồ ăn thừa đều đã đυ.c ngầu!

Béo thì thôi đi, sao người này còn lười đến thế? Nhìn thôi đã thấy nóng mắt, không biết dọn dẹp một chút sao?

Cố Yên mười bảy tuổi đã nghỉ học đi làm phục vụ bàn.

Cô chịu khó, lại sạch sẽ, ghét nhất dơ bẩn.

Nhìn đống rác bừa bãi dưới sàn, cô thở dài, vén ống tay áo lên cam chịu đi tìm túi rác.

Nhưng thời đại này lấy đâu ra túi rác để dùng? May mà vẫn còn cái bao da rắn rách.

Rác dưới sàn bị nhét vào bao, những thứ trên bàn nên vứt thì vứt, nên sắp xếp thì sắp xếp.

Ga giường, vỏ gối thì tháo ra rồi ngâm bột giặt.

Đống quần áo bẩn trên giường cũng đều được nhét chung vào chậu.

Nhìn hai chậu quần áo ngổn ngang, Cố Yên cảm thấy đầu càng đau, nhưng không còn cách nào, không giặt thì để đấy à?

Căn phòng tổng cộng chỉ mười mét vuông, dọn dẹp cũng không phiền phức.

Chưa đến hai mươi phút, Cố Yên đã dọn gần xong.

Cái khó là phải giặt nhiều quần áo như vậy!

Cầm chậu đồ, Cố Yên nhẹ nhàng mở cửa, thò đầu ra ngoài nhìn.

Bên ngoài là một hành lang, nhìn cách bố trí cửa ra vào, liền biết đây là khu nhà tập thể.

Ngoài cửa mỗi nhà đều đặt đồ dùng nấu nướng, lò than, nồi niêu bát đĩa, than đá, cách bài trí giống hệt cảnh những năm 70, 80 trên tivi thường chiếu.

Chỉ số an toàn bằng không, nếu hỏa hoạn xảy ra, tuyệt đối không thoát được.

Cố Yên thầm nghĩ.

Lại bị bệnh nghề nghiệp rồi! Ngày nào ở khách sạn cũng nhắc nhở phòng cháy, cô vừa thấy là có thể nghĩ ngay đến an toàn phòng cháy.

Cô lục tìm trong ký ức của Cố Diễm Diễm.

Nhấc chân đi về phía cuối hành lang phía đông, nơi đó có một ống thoát nước, nơi giặt quần áo, rửa rau đều ở đó.

Không biết bây giờ là mấy giờ, trong hành lang im ắng, may mà không có ai.

Tuy Cố Yên không sợ chào hỏi người khác, nhưng với cái bộ dạng lôi thôi lúc này, vẫn là thôi đi.

Béo thì không thể làm gì được, nhất thời khó giảm.

Mấu chốt là nhân phẩm của Cố Diễm Diễm thực sự đáng lo, từ lúc đến đây đã một tháng trôi qua, những gì cô ta làm quá khiến người ta giận sôi.