Thấy Cố Yên chậm chạp không phản ứng, Tɧẩʍ ɖυ Thành đỡ cánh tay cô, vẻ mặt nghiêm nghị: "Có nơi nào không thoải mái sao?"
Thình thịch thình thịch.
Trong tiếng tim đập nhanh, Cố Yên chỉ có thể cắn răng liều mạng tỉnh táo lại.
"Không, không có!" Cố Yên nổ lực nặn ra một nụ cười: "Tôi không sao, cảm ơn bác sĩ Thẩm."
"Cô biết tôi?"
Cố Yên ngượng ngùng không dám nhìn thẳng: "Ngài đi làm sớm vậy ạ."
"Mới vừa từ phòng cấp cứu ra, chuẩn bị về." Tɧẩʍ ɖυ Thành buông cô ra đứng thẳng người: "Cơ thể cô quá nặng, chạy bộ không thể chạy nhanh, tốc độ phải từ từ."
Thân thể quá nặng! Tôi cảm ơn anh!
Cố Yên gượng cười: "Cảm ơn ngài nhắc nhở, tôi có việc đi trước." Nói xong, cô co chân nhanh chóng rời đi.
Nếu còn không đi, cô cũng không dám chắc trái tim Cố Diễm Diễm có thể an ổn đợi trong l*иg ngực.
Người đàn ông này quá thu hút người, chẳng trách trong nguyên tác nhiều nữ nhân thích hắn như vậy, ngoài đời, người đàn ông thành thục, biết kiềm chế lại có bản lĩnh như hắn giống như tượng vàng biết đi vậy.
Đi thật xa, Cố Yên mới bắt đầu chạy chậm, lần này cô không dám chạy quá nhanh, tốc độ còn chậm hơn cả đi bộ, nhưng như vậy cũng đủ, Tɧẩʍ ɖυ Thành không phải nói rồi sao, phải tiến hành từ từ, Thẩm.. Thẩm cái gì mà Thẩm, Cố Yên đen mặt, người đàn ông này là người mà cô có thể nghĩ tới sao?
Đợi đến khi cô chạy tới chợ việc vặt thì trời đã sáng rõ, không giống chiều hôm qua mọi người ngồi đợi việc, sáng nay tất cả đều sốt ruột đứng bên đường, dường như đang đợi chủ tới thuê công nhân.
Hơn nữa, người cực kỳ đông, Cố Yên muốn nhích gần thêm một chút cũng không được, ven đường đều bị người đứng đầy.
Cô muốn xem chị Tiền có tới không, nhưng nhìn quanh một lượt cũng không tìm thấy, chắc là không đến.
Rầm rầm rầm.
Là tiếng xe đạp.
Nghe được âm thanh, đám người chờ việc đều duỗi dài cổ, xô đẩy nhau chen về phía trước.
Cố Yên cũng nhìn sang, à, lại là Tiểu Tề chiều hôm qua.
Chị Tiền nói cậu nhóc này quan hệ rộng, xem ra là thật, cậu ấy lại tới nữa.
Tiểu Tề vừa tới, đám người liền nhốn nháo xúm lại, mỗi người một câu, chợ lao động nháy mắt trở nên ồn ào.
"Tiểu Tề, bây giờ có việc gì làm không?"
"Tiểu Tề, hôm nay việc có nhiều không?"
"Chờ chút, chờ chút, công trường cần hai mươi người trộn cát với xi măng, làm tới 6 giờ chiều, mười đồng, bữa trưa hai bánh bao!"
"Tôi!"
"Tôi tôi!"
Giọng người quá lớn làm đầu Cố Yên muốn nổ tung, một ngày mười đồng cô cũng muốn đi, nhưng phía trước chen chúc cũng bảy tám mươi người, làm sao tới lượt cô chứ.
Đại khái đã chọn xong, một đám người phấn chấn rời khỏi chợ, không ngờ Tiểu Tề vẫn chưa đi.
"Bốn người quét dọn." Tiểu Tề chưa dứt lời, mọi người đã vội vàng trả lời.
"Nghe tôi nói hết đã." Giọng Tiểu Tề bị đám đông lấn át không có chút lực: "6 giờ sáng tới 6 giờ chiều, giữa trưa nghỉ 1 tiếng, một ngày năm đồng, buổi trưa hai bánh bao, việc này làm tầm ba bốn ngày, ai không làm được thì đừng tới."
Tiểu Tề vừa dứt lời, đã có người nói: "Xì, năm đồng thì ai làm chứ."
"Đúng đấy, Tiểu Tề, năm đồng ít quá, cậu không thể bớt xén của người ta nhiều như thế được."
"Phải đấy, chẳng lẽ tiền đều vào túi cậu hết sao."
"Mẹ nó chứ, loại việc vặt này tôi không lấy một đồng nào." Tiểu Tề gằn giọng: "Sợ tôi ăn chặn thì sau này đừng làm việc của tôi!"