Nhìn Hoàng Minh Ngật từ từ tiến lại gần, kéo Hứa Thanh Lam vào lòng, nhưng cậu ấy chỉ đứng im không phản kháng.
Mộc Tam Tâm chịu không nổi, hận không thể hét lên: Đồ tra công! Buông cậu ấy ra ngay, đồ cặn bã!
Hoàng Minh Ngật cúi xuống định hôn Hứa Thanh Lam, nhưng đúng lúc đó, một giọng nói mềm mại nhưng đầy oán trách vang lên: "Bệ hạ!"
Giọng nói khiến Hoàng Minh Ngật giật mình. Thậm chí, anh ta không kịp suy nghĩ đã buông Hứa Thanh Lam ra ngay.
“Tâm Nhi? Sao em lại đến đây?”
Mộc Tam Tâm cố nén cảm giác buồn nôn, mỉm cười yếu ớt, bước đến gần Hoàng Minh Ngật, làm bộ đáng yêu nói:
“Bệ hạ, đây là ai thế? Sáng sớm em đã nghe nói ngài tới đây rồi...”
Hoàng Minh Ngật xoa đầu Mộc Tam Tâm, giọng dịu dàng không ngờ: “Tâm Nhi ngoan! Đây là hoàng hậu, gọi cậu ấy Hứa ca ca là được.”
Hứa Thanh Lam bình thường cũng không có vẻ ỷ lại như vậy. Mộc Tam Tâm luôn tỏ ra yêu say đắm và dựa dẫm vào anh ta làm Hoàng Minh Ngật vô cùng thoả mãn.
Mộc Tam Tâm quay sang nhìn Hứa Thanh Lam, nở một nụ cười rực rỡ: “Hứa ca ca, chào anh!”
Nụ cười ấy khiến Hứa Thanh Lam sững người. Trong lòng cậu dấy lên sự mệt mỏi và chua xót. Hóa ra, người này thực sự có thể chạm đến lòng người khác chỉ bằng một nụ cười hay cái nhíu mày. Không lạ khi cậu ta có thể giữ được sự sủng ái suốt ba năm qua, đến mức Hoàng Minh Ngật vẫn không thể buông bỏ cậu ta khi cậu trở về.
Thấy trên mặt Hứa Thanh Lam hiện lên vẻ hoảng hốt và hiểu ra , Mộc Tam Tâm trong lòng hưng phấn: Hiểu ra đi, quyết tâm đá bay gã tra công kia đi! Cậu xứng đáng với những chàng trai trung thành và tốt bụng hơn! Nam phụ số 2 chính là lựa chọn vô cùng tốt đó!
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, giọng nói thông báo vang lên: “Thư Vương gia đến!”
“Hoàng huynh, đệ nghe nói Hoàng hậu về rồi…”
Một người đàn ông có vẻ phong lưu, phe phẩy chiếc quạt đi vào. Thấy Mộc Tam Tâm, nụ cười trên môi Thư Vương gia lập tức tắt ngấm: “Cậu ta sao lại ở đây?”
Hoàng Lưu Mặc lạnh lùng hỏi, rồi khép quạt lại, giọng đầy mỉa mai: “Nếu hoàng hậu thật sự đã trở về, thứ giả mạo này còn giữ lại làm gì? Không bằng ném đi cho khuất mắt!”
“Đệ nói bậy gì đó!” Hoàng Minh Ngật quát lớn.
Anh ta kéo Mộc Tam Tâm vào lòng vỗ về: “Tâm Nhi, đừng sợ! Trẫm đã hứa sẽ bảo vệ em, thì nhất định không nuốt lời.”
Mộc Tam Tâm bất đắc dĩ làm bộ sợ hãi, nép sát vào lòng Hoàng Minh Ngật.
Hoàng Lưu Mặc cười lạnh: “Vậy Hoàng huynh còn nhớ rõ huynh cũng từng nói với Thanh Lam câu nói giống vậy không? Nếu biên cảnh không báo nguy, huynh định khi nào mới gọi Thanh Lam trở về?”
Hứa Thanh Lam sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt lại giống như không nghe thấy điều này. Hoàng Minh Ngật vẻ mặt xanh mét không nói gì.
Mộc Tam Tâm yếu ớt nói: “Bệ hạ, xin đừng giận. Vương gia có chút thẳng tính thôi mà. Hứa ca ca trở về, ngài chắc chắn là người vui nhất, đúng không?”
Hoàng Minh Ngật càng thêm hài lòng với sự dịu dàng của Mộc Tam Tâm, nhưng Thư Vương gia chỉ hừ lạnh: “Thật đúng là biết cách nói chuyện!”
Trong lòng Mộc Tam Tâm lặng lẽ trợn mắt: Pháo hôi công chết tiệt! Đáng lẽ ra không nên giúp anh! Anh chờ đắc tội tra công rồi cả nhà bị chém đầu đi!
Mộc Tam Tâm biết rất rõ kết cục của Thư Vương gia. Đời anh ta chỉ là một chuỗi bi kịch. Anh ta yêu hoàng hậu như thể mạng sống, nhưng vì tình yêu đó mà phải ra trận, bị hủy dung, con trai duy nhất cũng chết trận. Tất cả chỉ để giúp Hứa Thanh Lam và Hoàng Minh Ngật có cơ hội quay lại với nhau. Đến cuối đời, anh ta thậm chí tạo phản, nhưng thất bại bị bắt, và kết thúc thê thảm bằng án tru di cả nhà.
Nhìn Hoàng Lưu Mặc hiện tại còn khí phách hăng hái như vậy, Mộc Tam Tâm thật sự muốn rơi vài giọt nước mắt đồng tình cho anh ta!