“Đủ rồi!” Hứa Thanh Lam xoa xoa trán, giọng điệu nhàn nhạt, gương mặt không chút biểu cảm. Sự lạnh nhạt này chính là lý do khiến Hoàng Minh Ngật hết lần này đến lần khác đi tìm kiếm sự an ủi ở người khác. Mà điều buồn cười nhất là, tìm kiếm mãi lại trở thành thói quen.
“Bệ hạ, thần mệt rồi, xin được cáo lui.” Nói xong, Hứa Thanh Lam quay người bỏ đi, không thèm nhìn lại xem Hoàng Minh Ngật có phản ứng gì. Hoàng lưu mặc phía sau cũng lẳng lặng bước theo.
Hoàng Minh Ngật siết chặt tay Mộc Tam Tâm theo bản năng, khiến cậu đau đến méo mặt nhưng trong lòng lại hả hê không chịu được.
Hừ, tra công, tức chết anh ta!
Ngay khi Hứa Thanh Lam vừa trở về cung, mọi chuyện đã như thùng thuốc súng bị đốt. Thái hậu nổi trận lôi đình, quý phi cũng hằn học không kém. Nhưng hai người phụ nữ quyền thế trong cung này dường như chẳng buồn để tâm. Hoàng đế bây giờ không còn như ba năm trước nữa. Hồi ấy, Hứa Thanh Lam là bảo bối vô giá trong lòng hoàng đế, không ai thay thế được. Nhưng giờ thì sao? Bảo bối đã có "hàng thay thế" chẳng còn trân quý như xưa.
Nói thì là vậy, nhưng chiến sự ở biên cương ngày càng căng thẳng, Hoàng Minh Ngật dường như không còn thời gian để ghé thăm Mộc Tam Tâm thường xuyên nữa.
Điều này khiến cậu vui không kể xiết, nhưng nghĩ đến cảnh hoàng đế và Hứa Thanh Lam có thể phát sinh những chuyện không thể kể tên, cậu vẫn rùng mình.
Chỉ cần không phải cùng cậu là được, vẫn miễn cưỡng chịu đựng được!
Thế nhưng, điều Mộc Tam Tâm không biết là Hoàng Minh Ngật giờ đây chẳng có tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện tình cảm phong hoa tuyết nguyệt. Những trận chiến khiến anh ta sứt đầu mẻ trán, Hứa Thanh Lam tuy quan tâm chiến sự nhưng luôn giữ bộ mặt lạnh nhạt, chạm mặt đã hiếm, nói gì đến phát sinh chuyện gì.
Hoàng Minh Ngật luôn qua cung Minh phi - người có cha là tướng quân đang đánh giặc, làm cho cô ta trước giờ vốn kiêu căng nay càng không coi ai ra gì.
Mộc Tam Tâm tận hưởng vài ngày an nhàn hiếm có, ăn ngon, uống tốt. Mặc dù hoàng đế có lãnh đạm cậu đi nữa, ai biết khi nào hoàng đế lại nhớ tới cậu, cho nên người hầu không ai dám chậm trễ.
Mộc Tam Tâm ở trong cung điện của mình chán rồi, quyết định đi dạo Ngự Hoa Viên trong truyền thuyết.
Cậu lười biếng quá lâu, cũng nên chạy một chút cốt truyện rồi!
Cậu mới đi được 100 mét đã thấy hoàng đế cặn bã đang ân cần ôm ấp Minh phi, ánh mắt đầy vẻ sủng ái. Mộc Tam Tâm nhìn minh phi, cũng thấy đúng là mỹ nhân thật, nhưng nhớ lại số phận thê thảm sắp tới của cô ta, cậu bỗng thấy hơi xót xa.
Trong khi đang tìm một góc khuất để trốn, ánh mắt cậu vô tình chạm phải Hứa Thanh Lam, người đang đứng bất động, mặt lạnh như tiền ở phía đối diện.
Không hiểu sao, Mộc Tam Tâm nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, rồi vẫy tay lia lịa về phía Hứa Thanh Lam.
Hứa Thanh Lam: "…"
Từ đâu đó phía sau Hứa Thanh Lam, Hoàng Lưu Mặc bước ra, ánh mắt đầy ngờ vực: "…"
“Đây là người hoàng huynh sủng ái sao?”
Hoàng lưu mặc há hốc miệng, không thể tin nổi: “Thật sự chẳng có chút khí chất gì cả!”
Ai nha~ Đây là ngây thơ hồn nhiên đó! Đúng là đồ không biết nhìn hàng!
Hứa Thanh Lam và Hoàng Lưu Mặc nhìn theo Mộc Tam Tâm. Sau khi vẫy tay xong, cậu co người lại, lén lút di chuyển gần hơn để tiếp tục nhìn trộm Hoàng đế và Minh phi tình chàng ý thϊếp.
Nếu là ai khác, động tác này sẽ bị coi là đáng khinh, nhưng với dáng vẻ xinh đẹp của Mộc Tam Tâm, dù làm gì đi nữa cũng khiến người ta cảm thấy như đang ngắm nhìn một bức tranh sống động.