Thế giới thứ hai.
Những cột trụ cổ kính, mái nhà chạm trổ tinh xảo, và tấm rèm vàng dày nặng.
Hai người nam nhân đứng đối diện nhau, không khí gần như ngưng đọng.
Người nam nhân mặc long bào giọng nói trầm thấp lên tiếng: “Cậu ấy tuổi còn nhỏ… Phạm sai lầm cũng khó tránh. Em hơn cậu ấy nhiều tuổi như vậy, khoan dung một chút đi.”
Người kia, với gương mặt tinh xảo nhưng đầy vẻ châm biếm, gần như bật cười thành tiếng: “Còn nhỏ? Còn nhỏ thì được làm càn trong cung? Còn nhỏ thì có thể không coi hoàng hậu như tôi ra gì? Bệ hạ, ngài đừng quên tôi mới là hoàng hậu! Dù tôi có rời cung ba năm cũng vẫn là người cai quản hậu cung này!”
Ai nha… Hoàng đế tra công nhìn chỉ tạm được, nhưng tiểu thụ lại xinh đẹp quá đi!
Mộc Tam Tâm nấp sau tấm rèm, nuốt nước miếng. Giây trước đó cậu còn đang trợn mắt há hốc mồm trước câu hỏi của Chiêm Thiếu Thông, chớp mắt một cái đã xuyên đến cảnh cẩu huyết “tương ái tương sát” tại hậu cung này.
Thật là một cốt truyện quen thuộc!
Mấy tình tiết này cậu đã đọc qua không biết bao nhiêu lần, kể cả cái vai thế thân mà cậu đang đóng.
Nhưng mà … Cậu và vai chính thụ giống nhau ở đâu vậy? Một người tốt đẹp rạng ngời như thế kia, một người tiểu tam xấu xí như này, Hoàng đế tra công bị mù rồi sao?
Mộc Tam Tâm hoàn toàn xem nhẹ sự săn sóc của hệ thống, cậu vừa tự vuốt mặt mình vừa lầm bầm lầu bầu.
“Tôi thật sự muốn xem thử, kẻ mà ngài yêu quý gọi là Tâm nhi… rốt cuộc có gì tốt đẹp mà ngài coi trọng đến vậy?”
Hoàng hậu Hứa Thanh Lam cười cay đắng: “Có lẽ… tôi không nên quay về cung này làm gì.”
“Thanh Lam!” Hoàng Minh Ngật nhìn người trước mặt bằng ánh mắt sâu thẳm: “Em biết rõ mà, trong lòng ta trước sau chỉ có một người là em. Nhưng Tâm nhi đã ở bên ta suốt ba năm khi ta cô đơn nhớ nhung em. Nếu không phải vì cậu ấy quá giống em, giống đến mức như chính em đang ở bên ta, ta sao có thể chịu đựng được tới giờ?”
Đỉnh thật, tra tới tận cùng thế này thì ai địch lại?
Mộc Tam Tâm nghe mà không chịu nổi, vừa cào tường vừa chửi thầm. Tên hoàng đế này vì cái gọi là cân bằng triều đình mà bãi miễn chức quan của cha Hứa Thanh Lam, còn ngủ với các phi tần khác ngay sau khi hai người vừa thề non hẹn biển. Sau đó, vì sức ép của quần thần, anh ta đẩy hoàng hậu vào chùa miếu để tu hành, lấy lý do hoàng hậu thất đức ghen tuông, mưu hại hoàng tử. Trong khi biết rõ đó là vu oan, anh ta vẫn làm vậy.
Hứa Thanh Lam đau lòng đến mức không chịu gặp mặt anh ta, khi anh ta đến thăm vài lần cũng đều từ chối.
Vậy mà chỉ cần một lần anh ta gặp Mộc Tam Tâm, một kẻ có chút vô lễ nhưng xinh đẹp giống Hứa Thanh Lam, tính tình rộng rãi đáng yêu, anh ta lập tức thôi không thèm đi thăm hoàng hậu nữa.
Ba năm trong cung, hoàng tử và công chúa mọc lên như nấm sau mưa. Còn Mộc Tam Tâm từ một kẻ thế thân chẳng ai biết đến, lại trở thành người được sủng ái nhất trong cung này.
Khi Hứa Thanh Lam quay về vì lo lắng chiến tranh vùng biên giới, cậu ta giống như trở thành một người thừa thãi nơi đây.
“Thanh Lam, trong cung thế lực quá phức tạp. Ba năm trước mẫu hậu ép ta liên minh với gia tộc của Minh phi, ta không còn cách nào khác ngoài việc đưa em đi. Giờ tình thế căng thẳng, ta cần em nhẫn nhịn thêm một chút. Chỉ cần ta thu phục được hết bọn họ, khi đó ta mới thật sự là hoàng đế, không ai có thể ép em rời xa ta nữa!”
Nghe mà tức á!
Mộc Tam Tâm trợn trắng mắt.
Lời ngon ngọt thì ai chẳng nói được!
Chờ Hoàng đế tra công xử tử Minh phi, giam lỏng thái hậu, anh ta vẫn duy trì đong đưa qua lại giữa thế thân và vai chính thụ! Thế thân chỉ hắt xì một cái là anh ta lập tức chạy qua, trong khi chính cung Hứa Thanh Lam thì nai lưng giải quyết triều chính đến mức bệnh tật mà chết, anh ta lại chẳng hay biết gì!