Đó là một loại nước hoa nam và anh tình cờ cũng sở hữu một chai nước hoa có mùi hương tương tự.
Rõ ràng mùi này không phải từ Giang Chiêu, mà là...
Là ai đã tiếp xúc thân mật với Giang Chiêu khiến cậu lưu lại mùi hương này?
Nụ cười trên mặt Tạ Minh Hi thoáng chững lại.
Giang Chiêu vẫn không hay biết gì, mỉm cười rạng rỡ với anh, đôi mắt cong cong, đôi môi hé mở: “Bác sĩ Tạ, tối qua tôi ngủ rất ngon.”
Giọng điệu của cậu giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn đang ríu rít kể với phụ huynh về những gì xảy ra ở trường, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ đáng yêu hiếm có.
Ánh mắt Tạ Minh Hi rơi xuống đôi môi của cậu.
Môi cậu đầy đặn, phần nhân trung có chút sưng đỏ không rõ ràng. Trông không giống như bị cắn, mà giống như…
Bị ai đó hôn đến sưng lên.
Giang Chiêu là một đứa trẻ ngoan.
Tạ Minh Hi hiểu rõ điều này, người nhà bảo cậu đi gặp bác sĩ tâm lý, cậu ngoan ngoãn theo anh trai trong nhà đến đây, khi bác sĩ khuyên nên đến ít nhất hai lần mỗi tuần, Giang Chiêu liền đến một lần mỗi hai ngày.
Nhưng giờ đây, đứa trẻ ngoan ấy lại làm một việc không phù hợp với hình ảnh của mình.
— Cậu ra ngoài và qua lại với người đàn ông khác?
Biết đâu chừng, ngủ ngon là do ở cùng người đàn ông đó.
Ánh mắt của Tạ Minh Hi cứ lơ lửng, lén lút dừng lại ở đôi môi của Giang Chiêu.
Anh quan sát đầy kín đáo nhưng cũng không kém phần khao khát, lợi dụng xung quanh không có ai, ánh mắt anh càng trở nên táo bạo hơn.
“Bác sĩ Tạ, gần đây tôi luôn băn khoăn về một chuyện. — Có một người, tôi không thích anh ta lắm, có lẽ anh ta cũng vậy. Nhưng vì một lý do nào đó, tôi buộc phải tiếp cận anh ta, thậm chí còn phải ở trong một không gian kín với anh ta.”
“Ừm… Gần đây tôi vừa gặp anh ta một lần, phản ứng của anh ta, tôi không biết diễn tả thế nào, không giống bất kỳ điều gì tôi đã tưởng tượng.”
Tạ Minh Hi hơi nheo mắt lại, ánh nhìn lạnh lùng xen lẫn chút nghi hoặc.
Là người đó sao?
Nhưng nhìn sắc mặt của Giang Chiêu lại không giống như cậu thích người đó.
“Phản ứng của anh ta thế nào? Cậu có thể miêu tả được không?” Anh thuận theo câu chuyện mà hỏi tiếp.
Giang Chiêu không biết phải miêu tả thế nào.
Cậu rất vui vì tiến độ của câu chuyện đã tiến triển, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bối rối vì không thể hiểu rõ phản ứng của Lạc Du.
Nói là hận cậu, nhưng đối phương chẳng làm gì cả, chỉ có vẻ như đã bỏ thuốc cậu.
Nói không hận, cậu lại không hiểu tại sao đối phương phải làm vậy, và những lời khó nghe kia thực sự là từ miệng của Lạc Du mà ra.
“Anh ta... tôi từng làm tổn thương anh ta vì một số chuyện. Đó là một sự tổn thương rất nghiêm trọng, tương đương với việc hủy hoại tương lai và cả cuộc đời của anh ta. Khi đó tôi còn rất nổi loạn, không nghĩ rằng những gì mình làm là sai, thậm chí không có một lời xin lỗi nào dành cho anh ta. Đợi đến khi tôi muốn xin lỗi, thì đã quá muộn rồi.”
Giang Chiêu liếʍ nhẹ đôi môi khô, đôi môi căng mọng lập tức ánh lên một lớp nước trong suốt, như một loại trái cây vừa được rửa sạch, khiến người ta không khỏi tự hỏi, liệu nếu cắn vào, bên trong có chảy ra dòng nước ngọt ngào như mật không.
“Khi gặp lại anh ta, tôi nghĩ ít nhất anh ta sẽ giận tôi, nhưng anh ta không hề.”
“Điều anh ta làm nhiều nhất là nói những lời khiến tôi khó xử. — Bác sĩ Tạ, hiện tại tôi có chút không hiểu. Anh ta thực sự hận tôi sao? Hay anh ta đã quên những gì tôi từng làm, hoặc có lẽ, anh ta chưa bao giờ quên, chỉ đang chờ một cơ hội thích hợp để trả thù tôi?”
Khi Giang Chiêu nói xong câu đầu tiên, vẻ mặt Tạ Minh Hi thoáng ngây ra. Đến khi cậu đưa ra những phỏng đoán của mình, biểu cảm khó lường ấy dần biến thành một nụ cười đầy ẩn ý.
Trông anh giống như một con cáo gian xảo, đang chờ con mồi tự bước vào bẫy.
Những bực dọc trong lòng anh thoáng chốc tan biến không còn chút dấu vết.
Hóa ra, người đàn ông kia cũng không quan trọng đến vậy. Nói cho cùng, trong lòng Giang Chiêu, thực sự chỉ có một người mà thôi.
Còn người đó là ai, đến cuối cùng, chẳng ai có thể chắc chắn.
“Lời khuyên của tôi là, cậu có thể tiếp xúc với anh ta nhiều hơn, nhưng đừng làm những điều khiến anh ta không vui. Nếu chọc giận anh ta, có lẽ anh ta sẽ nhớ lại những gì cậu đã làm trước đây, và cơn giận có thể bùng lên, khiến anh ta làm ra những điều không thể cứu vãn được.”
Giang Chiêu có chút mơ màng: "Là như vậy sao?"
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, rải lên người cậu, khiến toàn thân cậu phủ lên một tầng ánh sáng vàng nhạt. Trông cậu như một thiên thần vô tình sa xuống trần gian, nét mày mắt cũng được ánh sáng dịu dàng ấy khắc họa, trở nên mơ hồ và mềm mại hơn.
Tạ Minh Hi nhìn xuyên qua cậu, thấy bóng của cậu in trên tường.
Đó không phải hình người, mà là một con thỏ cụp tai. Anh thậm chí có thể nhìn rõ những sợi lông mềm mại trên tai thỏ khẽ lay động theo nhịp thở.
Hoàn toàn là dáng vẻ để người khác tùy ý thao túng.
Tạ Minh Hi giải thích: "Tôi khuyên cậu tiếp xúc nhiều hơn với anh ta bởi vì nếu cậu không hiểu anh ta đang nghĩ gì, thì tốt hơn hết hãy tận dụng khoảng thời gian anh ta chưa hành động gì để làm rõ ý định của anh ta đối với cậu. Hoặc cậu có thể tranh thủ thời gian này để khiến mình nổi bật hơn trong mắt anh ta."
“—Mọi thứ đều có thể bị lãng quên, bao gồm cả thù hận. Nhưng nếu muốn anh ta quên đi một mối thù sâu sắc, cậu phải tách anh ta ra khỏi ký ức đó. Điều đầu tiên cậu cần làm là khiến anh ta khi ở bên cậu cảm nhận rõ sự hiện diện của cậu.”
“Sau đó, cậu hãy từ từ tiếp cận anh ta, và nói với anh ta lời xin lỗi mà cậu chưa từng nói ra trước đây. Ai cũng có thể phạm sai lầm, nhưng ai cũng xứng đáng có cơ hội được tha thứ.”
Giang Chiêu nghe xong, thoáng ngây người.
Lời của Tạ Minh Hi khiến cậu không khỏi suy nghĩ.
Mọi thứ thực sự đều có thể bị lãng quên sao...