Hệ thống: 【…】
Quả nhiên, nó đã không nhìn nhầm.
Những kẻ biếи ŧɦái quanh ký chủ, còn có cả vị bác sĩ tâm lý này.
Một bác sĩ tâm lý bình thường làm gì lại đi nói những lời như vậy với bệnh nhân? Nếu mối thù hận giữa họ là mối thù không đội trời chung thì sao? Đây chẳng phải đang xúi ký chủ đi tìm chết sao?
Nhìn vẻ mặt mơ màng của ký chủ, người không biết còn tưởng bác sĩ Tạ đang nói chuyện yêu đương với cậu ấy.
Hệ thống bực tức xếp cái tên Tạ Minh Hi vào danh sách những kẻ biếи ŧɦái, sau đó lại lo lắng nhìn ký chủ, người trông như đã hoàn toàn tin tưởng những lời vừa rồi.
Haiz, nếu ký chủ không quá dễ thương như vậy thì đã tốt rồi. Đâu đến mức nó phải lo lắng thế này, mà giờ lại còn phải làm thêm giờ nhiều hơn hẳn mấy tháng gần đây.
Nếu cứ tiếp tục thế này, nó có thể được trao danh hiệu nhân viên xuất sắc của năm mất thôi.
Đôi môi ẩm ướt của Giang Chiêu nhanh chóng trở nên khô ráp, đầu lưỡi lại vô thức thò ra để làm ẩm môi lần nữa. Cậu hoàn toàn không nhận ra dáng vẻ này của mình thu hút đến mức nào, ánh mắt vẫn đầy vẻ mơ màng.
Trông cậu như một nhành liễu mảnh mai mọc lên trong gió xuân, yếu đuối, mong manh, tựa như chỉ cần một cái chạm nhẹ là sẽ tan vỡ. Cành lá xanh tươi, mỗi chiếc đều mềm mại, tràn đầy sức sống, nhưng lại mang theo vẻ đẹp e ấp và nhút nhát, khác biệt hoàn toàn với những người khác.
Đó là một vẻ đẹp độc nhất vô nhị, không thể bắt chước hay tái tạo.
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh," Giang Chiêu đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, quyết định nghe theo lời của bác sĩ tâm lý, cố gắng tiếp xúc nhiều hơn với Lạc Du.
Sự ngoan ngoãn này khiến nụ cười trên mặt Tạ Minh Hi càng thêm rạng rỡ.
“Nói thật, tôi có một thắc mắc muốn hỏi cậu từ lâu rồi. Trước mặt tôi, cậu luôn thể hiện sự nghe lời và hợp tác như vậy.” Tạ Minh Hi dừng lại một chút, rồi hỏi tiếp, “Tôi tò mò, trước các bác sĩ tâm lý khác, cậu cũng ngoan ngoãn như thế sao?”
Giang Chiêu phản xạ đáp lại: "Tôi thường chỉ nghe lời những người mà tôi tin tưởng."
Ẩn ý trong câu nói này rất rõ ràng: Tạ Minh Hi là một trong số ít người mà cậu tin tưởng.
Nụ cười của Tạ Minh Hi càng trở nên tươi hơn.
"Trò chuyện với cậu luôn khiến tâm trạng tôi tốt hơn. Nói thế nào nhỉ, Giang Chiêu, cậu giống như có một loại ma lực vậy."
Giang Chiêu ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Bỗng nhiên, cậu nhớ đến một chuyện, do dự một lát rồi đổi cách nói: "Bác sĩ Tạ, hôm đó… ừm, tôi nhìn thấy một bài kiểm tra tâm lý. Trong đó có một câu hỏi thế này, yêu cầu tôi phân tích suy nghĩ của nhân vật: Nếu một người ghét tôi cho tôi uống thuốc khiến tôi ngủ, nhưng lại không làm gì tôi cả, thì họ đang nghĩ gì?"
“...Ồ?”
Hệ thống trố mắt nhìn nụ cười trên khóe môi của vị bác sĩ tâm lý càng cong lên rõ rệt.
Ký chủ của nó thực sự không biết nói dối, bất kể là sự thật hay lời nói dối đều viết hết lên khuôn mặt, khiến người khác nhìn là hiểu ngay.
Giang Chiêu ấp úng: “Tôi… tôi cảm thấy tình huống của mình hơi giống với câu hỏi đó, nên đã ghi lại.”
Ánh mắt cậu dần hạ xuống, giọng nói cũng mang theo chút hoang mang.
Cách cậu lắp bắp nói khiến mọi thứ càng thêm rõ ràng như vạch áo cho người xem lưng.
Đôi mắt của Tạ Minh Hi đột nhiên lạnh hẳn đi.
“Người đó có lẽ định làm gì đó với em, nhưng gặp sự cố nên không thể thực hiện được.” Giọng bác sĩ đột nhiên nghiêm trọng: “Dù lý do là gì, việc cho người khác uống thuốc là hành vi phạm pháp. Một người không đặt pháp luật trong mắt mình thì những hành động tiếp theo của anh ta cũng không thể lường trước được. Tôi khuyên cậu nên tránh xa những người như thế.”
“Không chỉ không được tiếp xúc, mà nếu gặp phải, cậu cần ngay lập tức giữ khoảng cách để bảo đảm an toàn cho bản thân.”
“Vì không ai có thể đảm bảo, nếu lần này anh ta không làm gì, thì lần sau anh ta cũng sẽ không làm gì.”
Giang Chiêu cảm thấy bối rối, bác sĩ tâm lý ban đầu khuyên cậu nên tiếp xúc nhiều hơn với Lạc Du, nhưng giờ lại bảo cậu phải tránh xa những người như vậy.
Hai lời khuyên hoàn toàn trái ngược, cậu nên làm gì đây?
Tạ Minh Hi nhìn chằm chằm vào mắt cậu, bổ sung: "Đây là vì sự an toàn của cậu. Bất kể thế nào cũng không được bất chấp sự an nguy của bản thân để tiếp xúc với người nguy hiểm."
"...Ừ, tôi biết rồi."
Tạ Minh Hi hài lòng: "Cậu phải ngoan một chút."
"—Đúng rồi, tôi chợt nhớ ra lát nữa tôi có chút việc, cần ra ngoài một lúc, khoảng nửa tiếng sẽ về. Phiền cậu chờ tôi ở đây một chút."
"Trong văn phòng của tôi có chăn, phòng nghỉ ở sau cánh cửa đó, cậu có thể vào nghỉ ngơi một lát. Nếu đói hoặc khát, cứ ấn điện thoại trên bàn tôi, sẽ có người mang đồ vào."
Giang Chiêu nghi hoặc: "Là việc rất quan trọng à?"
"Đúng thế, chỉ có thể ủy khuất cậu chờ tôi ở đây thôi. Trong phòng nghỉ còn có hương an thần, gần đây cậu thiếu ngủ, vừa hay có thể nghỉ ngơi một chút."
Giang Chiêu chỉ từng tiếp xúc với bác sĩ tâm lý là Tạ Minh Hi, không cảm thấy việc này có gì không hợp lý, liền để mình bị dẫn vào phòng nghỉ.
"Chúc bác sĩ Tạ đi đường bình an."