Những người bình thường xung quanh cậu thực sự quá ít, hầu hết đều là những kẻ điên rồ.
Giang Chiêu chờ một lát, không thấy hệ thống nói thêm gì, liền thắc mắc:【Hửm?】
Hệ thống đáp:【Cậu không cảm thấy rằng, hiện tại cậu...】
【Tôi làm sao?】Giang Chiêu kiên nhẫn chờ nó nói tiếp.
Bên này, hệ thống thử thay đổi cách diễn đạt vài lần, nhưng lần nào cũng không thể nói ra được.
Nó đang rầu rĩ thì bỗng sực nhớ tới một quy định.
Trong sổ tay hướng dẫn của hệ thống có rất nhiều quy tắc, bao gồm những gì chúng được phép nói, không được phép nói, cần nói và không cần nói.
Có một điều khoản ghi rõ thế này: Hệ thống không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào liên quan đến đối tượng nhiệm vụ cho ký chủ, bao gồm nhưng không giới hạn ở cách hoàn thành điểm mấu chốt, hành tung của đối tượng nhiệm vụ, hoặc các thông tin khác.
Vừa rồi chẳng phải nó đã vô tình nói đến hành tung của đối tượng nhiệm vụ sao?
Bảo sao dù thử mấy lần cũng không thể thốt ra lời.
Cuối cùng, ký chủ đáng thương chỉ có thể tự mình nhận ra.
Hệ thống nuốt lại lời định nói, đổi giọng:【Xin lỗi, vừa rồi hệ thống bị lag. Tôi chỉ muốn nhắc nhở rằng, mức độ hoàn thành cốt truyện của cậu đã đạt 20%.】
Giang Chiêu: 【!!!】
【Thêm 20 điểm sao?!】
Cậu có chút không thể tin nổi, nhiệm vụ lại dễ dàng đến thế sao? Thời gian qua cậu hầu như chẳng làm gì, chỉ qua lại giữa phòng khám tâm lý và nhà họ Giang, ngoài ra không đi đâu khác.
Số điểm tăng thêm này, chẳng lẽ… là từ nhiệm vụ liên quan đến Lạc Du mà ra?
Trời ạ—chỉ ở nhà Lạc Du nửa ngày mà đã có thêm 10 điểm hoàn thành!
Nếu vừa rồi cậu không vội vàng rút lui, mà ở lại qua đêm trong nhà vai ác, chẳng phải điểm hoàn thành còn tăng nhiều hơn nữa sao?
Giang Chiêu cảm giác mình chẳng khác nào trúng số độc đắc trong một đêm. Nhưng nghĩ kỹ lại, bảo cậu tiếp tục ở lại nhà Lạc Du, cậu thực sự không muốn.
Ở cùng với Lạc Du khiến cậu toàn thân không thoải mái, cảm giác như có một đàn kiến đang bò từ cẳng chân lên trên, vừa bò vừa cắn, mang theo nỗi đau và sự sợ hãi kéo dài triền miên, khiến người ta không sao chịu nổi.
Tối hôm đó, lần đầu tiên sau một thời gian dài, Giang Chiêu chìm vào giấc ngủ với tâm trạng phấn chấn.
Sáng hôm sau, cậu còn phải đi gặp Tạ Minh Hi.
Kỳ diệu thay, đêm đó cậu không còn mơ thấy ác mộng nữa. Vừa mở mắt ra đã thấy trời sáng.
Có vẻ như Tạ Minh Hi nói không sai, giữ tâm trạng vui vẻ chính là yếu tố quan trọng nhất để đảm bảo chất lượng giấc ngủ. Nhờ ngủ ngon, hôm nay tinh thần của cậu đặc biệt tốt, đến mức khi Lâm Ngọc Vận nhìn thấy cậu, anh còn hơi ngẩn người.
Mỹ nhân dù làm gì cũng đều đẹp đẽ.
Nhưng giữa một bông hồng héo úa và một bông hồng đang nở rộ, chắc chắn chẳng ai chọn cái đầu tiên.
Lúc này, Giang Chiêu chính là bông hồng đang nở rộ.
Quầng thâm dưới mắt cậu đã nhạt đi, lớp da chết trên môi cũng bong tróc khá nhiều, ánh mắt so với trước đây đặc biệt sáng ngời, trông rực rỡ lạ thường.
Giọng nói dịu dàng vang lên: “Chiêu Chiêu hôm nay rất vui à? Tôi thấy em cứ cười mãi, có chuyện gì khiến em vui vậy sao?”
Bị nói như vậy, Giang Chiêu khẽ thu lại biểu cảm trên mặt, ngượng ngùng cúi đầu: “Cũng không hẳn, chỉ là một chuyện đã khiến em phiền lòng rất lâu nay cuối cùng cũng được giải quyết rồi.”
“Thật sao? Vậy phải chúc mừng Chiêu Chiêu rồi.”
Giọng Lâm Ngọc Vận chứa ý cười, nhưng không ai nhận ra trong ánh mắt của anh lại lạnh lẽo vô cùng.
Giang Chiêu ngẩn ra.
Lạc Du cũng thích nói hai từ đó, nhưng khác biệt là, giọng điệu của hắn phần lớn là mỉa mai và lạnh lùng.
“Anh Lâm, lát nữa em phải đi gặp bác sĩ Tạ.”
“Chiêu Chiêu, đi sớm về sớm. Tôi hôm nay không bận, chiều có thể về. Đến lúc đó, em đi cùng tôi đến một nơi.”
“Được thôi.”
Tâm trạng phấn chấn của Giang Chiêu kéo dài suốt cả quãng đường.
Xuống xe, cậu cố kiềm chế sự phấn khích trong lòng, điều chỉnh tâm trạng nhiều lần rồi mới đẩy cửa phòng làm việc và bước vào.
Tạ Minh Hi đang ngồi trên sofa, nơi họ thường tiến hành các buổi trò chuyện. Nghe thấy tiếng động, Tạ Minh Hi ngẩng đầu, nở nụ cười nhìn về phía cậu.
Thanh niên như thường lệ ngồi xuống bên cạnh anh.
Khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến mức anh có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương trên người cậu.
Mùi hoa hồng tươi tắn pha lẫn chút mùi cúc non, cùng với một số hương khác, nhưng chỉ hai loại đó là nổi bật nhất, hòa quyện một cách hoàn hảo.
Hương thơm thanh khiết nhưng cũng đậm đà. Tuy nhiên, hôm nay có điều gì đó khác lạ, trong từng làn hương thoang thoảng đó, anh nhạy bén phát hiện ra mùi của người khác.
— Là mùi nước hoa tuyết tùng.