Mỹ Nhân Khóc Nhè Không Muốn Trở Thành Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 29

Rơi tự do va chạm góc vừa khéo đặt một đống bàn học cũ đã lâu năm không được sửa chữa.

Vai ác năm đó không thể tham gia kỳ thi đại học, còn nguyên thân thì lại không có chút ăn năn nào.

Khi giáo viên chủ nhiệm tổ chức đi thăm hỏi, còn giả vờ thương hại đối phương.

Sau đó, vai ác nước ngoài.

Đến giờ đã bảy năm trôi qua.

Khi Giang Chiêu biết đến đoạn tình tiết này, trong lòng không khỏi mắng nguyên thân một câu.

Đây là cái gì chứ?

— Chuyện này đúng là điển hình của việc tự rước họa vào thân!

Phải biết rằng, cuối cùng ai ác dùng kế mượn đao gϊếŧ người, lợi dụng tay nhân vật chính công để gián tiếp gϊếŧ chết nguyên thân.

Nguyên thân chết đi, hắn cũng góp một phần.

Giang Chiêu có chút thắc mắc, tại sao đối phương trở về nước lại đặc biệt tìm mình đến đón ở sân bay?

Không lẽ không đợi nổi nữa, muốn trực tiếp ra tay ở sân bay?

Dù thế nào đi nữa, lần này cậu nhất quyết không thể đi.

Hạ quyết tâm, Giang Chiêu siết chặt tay, mở điểm nút quan trọng của cốt truyện, phát hiện chuỗi nhiệm vụ phụ lại đang xuất hiện.

Cậu nhìn thoáng qua bảng điều khiển, lập tức cảm giác trước mắt tối sầm lại.

"......"

Nút thắt cốt truyện yêu cầu cậu phải ra sân bay đón vai ác và còn phải ở cùng hắn trong hơn hai tiếng đồng hồ.

Đây là nhiệm vụ gì thế? Chẳng lẽ chỉ đón người thôi thì chưa đủ khổ sở, nên mới cố tình thêm điều kiện phía sau để tăng độ hành hạ?

Giang Chiêu cảm thấy đắng ngắt trong cổ họng. Người khác có thể không biết, nhưng cậu thì rất rõ ràng. Năm đó nguyên thân thuê bắt cóc, không ngờ bọn chúng trở mặt, dẫn đến việc cả nhóm lạc trên đảo hoang. Mà kẻ đứng sau thao túng chuyện này chính là vai ác.

Đáng tiếc, mạng nguyên thân lại lớn, cuối cùng nhân vật chính công lại chết oan.

Dù trong lòng cậu chống cự cỡ nào, đến chiều Chủ nhật, cậu vẫn phải xuất hiện ở sân bay sớm hơn giờ hẹn.

Cậu đến trước mười phút, chờ không bao lâu thì đã thấy có người bước ra từ lối đi VIP của sân bay.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, vóc dáng cao lớn, cả người khoác lên bộ âu phục xa hoa được cắt may vừa vặn. Bờ vai rộng, đôi chân thon dài, phần tóc đen phía trước rũ xuống che đi đôi lông mày sắc lạnh và gương mặt nghiêm nghị, biểu cảm của hắn nhạt nhẽo đến mức không giống một người sống, chỉ cúi đầu nhìn cuốn tạp chí tài chính đang mở trên đùi.

Đôi mắt đen thẳm bị hàng mi dày che khuất quá nửa, nhưng vẫn không thể che giấu được luồng khí lạnh không ngừng toát ra từ ánh nhìn của hắn.

Chỉ một ánh nhìn, đã khiến người ta ấn tượng sâu sắc.

Nhưng điều khắc sâu hơn cả chính là khí chất xa cách, cấm người lạ đến gần của người đàn ông đó, và còn...

Hắn ngồi trên một chiếc xe lăn màu bạc xám, được người khác đẩy ra.

Tim Giang Chiêu thoáng chùng xuống, đôi chân của vai ác vẫn như trong cốt truyện gốc, không thể chữa khỏi. Lần trở về này của hắn chắc chắn không có mục đích nào khác ngoài việc tìm cậu để trả thù.

Có lẽ vì ánh mắt của cậu quá lộ liễu, khó mà không khiến người ta chú ý. Người đàn ông đột ngột ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt sắc bén như đại bàng khóa chặt con mồi, trong đôi mắt đó, lớp băng lạnh giá pha lẫn chút gì đó đáng sợ lặng lẽ thâm nhập vào từng khe hở trên cơ thể kẻ bị nhìn chằm chằm.

Giang Chiêu bất giác nín thở, nhìn thấy môi người đàn ông khẽ động, và vệ sĩ phía sau liền đổi hướng.

Chiếc xe lăn bắt đầu tiến về phía cậu.