Hệ thống muốn nói vài lời nhưng lại đắn đo. Nó nghi ngờ Tạ Minh Hi có vẻ là một kẻ biếи ŧɦái, nhưng do chưa nhìn rõ ràng, cũng không có bằng chứng xác thực, nói thẳng ra thì sợ rằng Giang Chiêu sẽ không tin.
Nó nghĩ vậy, liền tự an ủi mình rằng cũng chưa chắc, dù sao theo nguyên tác, bác sĩ này chỉ là một vai phụ thuần túy, không có nhiều đất diễn, có lẽ là người bình thường.
Nó đành nuốt lời định nói xuống, nhỏ giọng: "Cậu tự mình phán đoán đi vậy."
Khi trở về nhà họ Giang, người không xuất hiện mấy ngày qua là Giang Tịnh bất ngờ lại ở đó. Bà đang ngồi bên bàn ăn, mặc đồ ngủ bằng lụa, đắp mặt nạ và đọc báo.
"Về rồi à?" Giọng bà hơi mơ hồ, như được thốt ra từ kẽ môi hé mở.
Giang Chiêu gật đầu.
"Trước đây công ty hơi bận, nên mẹ không về nhà. Nghe Tiểu Lâm nói, dạo này con thường xuyên đi gặp bác sĩ tâm lý?"
Cậu tiếp tục gật đầu.
Giang Tịnh hờ hững nói: "Đi khám thì cứ đi, nhìn con với quầng thâm mắt đó, sắp đuổi kịp mẹ rồi đấy, thật đúng là... một chàng trai trẻ..."
Giang Chiêu có chút không thoải mái, cứng cổ đáp lời.
Đang nói chuyện, Lâm Ngọc Vận từ trên lầu bước xuống, ngồi vào bàn ăn. Giang Tịnh vì thế cũng ngừng lời, nhưng sau bữa tối, bà lại gọi Giang Chiêu lại.
"Mẹ, còn chuyện gì sao?"
Bà đã thay một miếng mặt nạ mới, đang tỉ mỉ dùng tay vuốt phẳng các nếp nhăn, giọng nói vẫn mơ hồ:
"Thằng nhóc nhà họ Lạc, tên gì nhỉ? Chính là cái thằng hồi nhỏ hay chơi cùng con, sau đó ra nước ngoài. Dạo gần đây nó sắp về nước, còn cố ý nhờ người báo cho mẹ biết thời gian nó về. Nói là..."
Bước chân của Giang Chiêu khựng lại.
Chỉ nghe Giang Tịnh nói tiếp: "Nó muốn con làm gì ấy nhỉ? À, nhớ rồi, ra sân bay đón nó. Người ta giờ vẫn nhớ đến con, về nước còn đặc biệt gọi cho con. Nhưng mà điện thoại con rơi xuống biển rồi đúng không? Nó gọi không được, nên đành gọi cho mẹ."
Giang Chiêu đứng yên trên cầu thang xoắn, bàn tay trắng trẻo siết chặt lại.
"Mẹ nói là ai bên nhà họ Lạc?"
“Nhà họ Lạc chỉ có hai đứa trẻ, một trai một gái, sao con không thể chơi với thằng bé đó chứ? Ôi, mẹ già rồi không nhớ rõ tên nó nữa, nhưng mẹ vẫn nhớ, lúc các con học trung học, nó đã từng ngã từ trên lầu xuống, làm gãy chân, đi ra nước ngoài hình như là để tìm phương pháp trị liệu, chẳng biết chữa được hay không.”
Nghe đến đoạn sau, tay của Giang Chiêu đầu tiên là siết chặt lại, sau đó lại cố gắng thả lỏng.
Cậu nghe thấy giọng mình, rất khó khăn, “Có thể không đi không ạ?”
Mẹ Giang động tác ngừng lại một chút “Vẫn là phải đi. Nhà họ đã phát đạt trong vài năm qua, nghe nói cậu thanh niên này là người có khả năng, bố con còn cần nhà họ Lạc trong công việc, huống chi họ tự mình gọi điện cho mẹ, nếu con không đi, mẹ biết làm sao để xử lý đây?”
“…… Vâng, con lên lầu đây.”
“Nhớ là đi nhé, vào chiều chủ nhật này lúc năm giờ.”
Giang Chiêu không muốn đi. Nếu đi, có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Không ai khác, chỉ có người bạn từ nhỏ đã sống ở nước ngoài này, là vai ác lớn nhất trong cả cuốn sách này.
Điều quan trọng nhất là... Hắn ta căm ghét pháo hôi đến tận xương tủy.
Về phần mối quan hệ giữa hai người cũng rất đơn giản, vai ác bị tàn phế đôi chân là do chính nguyên thân gây ra.
Với mối quan hệ như vậy, nếu giữa họ mà có thể hòa thuận thì đúng là chuyện lạ.
Việc khiến vai ác gãy chân đối với nguyên thân thực sự rất đơn giản. Hồi trung học, gia đình Lạc còn là một gia đình bình thường mới phất lên, hoàn toàn không thể so sánh với gia tộc khổng lồ của Giang thị.
Nguyên thân dựa vào gia thế mà ngang ngược trong trường học, gần như không ai dám động đến cậu ta, ngoại trừ vai ác.
Giữa một đám người ngoan ngoãn, lại có một kẻ bướng bỉnh trời sinh, làm sao nguyên thân có thể ưa nổi vai ác. Cậu ta liên tục tìm cách đàn áp đối phương, lúc thì công khai, lúc thì âm thầm, nhưng lại giả vờ rằng quan hệ giữa họ rất tốt.
Nhưng cậu ta không biết rằng, vai ác đã hiểu rõ sự giả tạo này và luôn ghi nhớ trong lòng, chỉ chờ ngày nào đó trả thù.
Sự việc gãy chân xảy ra vào đêm trước kỳ thi đại học.
Nguyên thân cố tình chọn thời điểm nhạy cảm này là để khiến đối phương thất bại trong kỳ thi và hủy hoại cuộc đời của hắn ta.
Thực ra, việc này ban đầu chỉ là một tai nạn.
Nguyên thân chỉ định khiến vai ác trễ giờ thi vài môn, nhưng do đã quen thói ngang ngược và không biết kiềm chế, cậu ta đã đẩy vai ác xuống cầu thang.